Than ôi! Trời vào thu vận ra cảnh cũ, trải bao phen suy thịnh mới có ngày hôm nay; nước Hồng Hà cuồn cuộn chảy về đông, nghĩ đến thuở ta cùng ngươi lớp hai, lớp một. Nhớ ngày nào rong chơi khắp bến, nhớ năm nào rong ruổi khắp phố phường. Nay ta quán xuyến cho ngươi, ngươi khinh khỉnh, bỏ ta mà vội thác!
Người có nhớ khi cha người tạ thế, bóng mẹ người leo lắt giữa đêm khuya? Người có nhớ những ngày tháng ấy, mẹ ngươi khổ sầu không người bầu bạn. Vỗn đã hay sinh tử là thứ quý, nhưng cũng hay số mệnh tại trời. Mẹ người vốn trong tâm có bệnh, lại can qua sóng gió ngàn ngày. Thân cô liễu sao mà gánh nổi, đã sớm đành về với tổ tông.
Còn mình ngươi. Mấy năm nay ta chưa từng tái ngộ, nhưng trông ngóng tin ngươi cũng hàng ngày. Tưởng người yên chí vững lòng đã vào được quân ngũ, thỏa chí nam nhi mà làm mát lòng cha mẹ. Ai ngờ hôm nao gặp lại, người nói với ta tin dữ kinh hồn. Sao có bệnh trong người mà không quan tâm săn sóc sớm, lại dấu diếm bao người, đến giờ phát ra, kêu than chẳng kịp? Dẫu ta chẳng phải phú gia địch quốc, nhưng cố chắt bóp dè xẻn, ta có cơm ăn thì ngươi cũng phải có thuốc uống. Nào ngờ ngươi lại bản tính tự ti, mấy năm trời không thèm đoái hoài bạn cũ ! Ngươi sợ chi? Lo chi? Ngại ngùng chi?
Cha ta và cha ngươi, tuy không quen biết nhau nhưng cũng từng trong quân ngũ. Mỗi người mỗi trận địa nhưng cũng trải bao thống khổ sầu bi. Những đau khổ ấy, há ta lại chẳng biết sao? Khi cha ngươi mất, há ngươi lại chẳng biết sao? Vậy mà giờ trong người phát bạo bệnh, ngươi vẫn giấu ta, nếu không có người khác báo tin, ta cũng một mực không biết đầu đuôi sau trước. Đến lúc mọi người biết để mà chăm bẵm người thì ô hô ai tai, thật đành chẳng kịp. Thôi, ngươi đã quyết chí về với tổ tông, ta cũng biết làm gì ngoài than khóc?
Dưới linh ảnh nức mùi hương khói, sực nhớ tháng ngày hóng gió, ngắm trăng. Không một người khăn trắng áo xô, chạnh nghĩ buổi chia ly ngày trước. Bâng khuâng mất mất còn còn, người ở đâu thì hồn ở đó. Thác một đời người, nhẹ nhõm một kiếp ngươi nhưng lại làm bi lụy bao kẻ khác. Cha mẹ ngươi không còn, nhưng ngươi đi cũng là làm đau cha mẹ. Bạn bè ngươi mất một người bạn tốt, láng giềng ngươi nhớ một kẻ tận tình. Đồng chí ngươi thương một người tận lực, đất nước người nhớ một bóng tận tâm.
Ôi thôi, thiên cơ huyền diệu, thâm sâu chưa rõ, thiêng thì về quê cũ, hưởng chút tình hàng xóm láng giềng, hưởng mùi hương lúa chín, hưởng nhãn lồng quê nội. Đã quyết đi thì nhớ đi cho thẳng, chớ có vấn vương thế tục làm chi, kiếp tái sinh, luân hồi trong mấy chốc, đi đi, đi đi . ..
Nay ta đem tâm này, thắp ba nén nhang, thỉnh ba chén trà, có linh xin hưởng.
_______
Nguyễn Tuấn Tú
Sinh ngày 16 tháng 5 năm Canh Ngọ.
Mất ngày 3 tháng 9 năm Canh Dần, hưởng dương 20 tuổi.
Hỏa táng tại đài hóa thân Hoàn Vũ, tro cốt gửi về quê cũ Mai Động, Hưng Yên.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét