Ngày nhàn rỗi, tháng thảnh thơi, ta lại ngồi nhâm nhi ly nước cất, nhân thể mà bàn đến chuyện IBA dời đô. Nói chuyện ngày nay thì cũng phải ngẫm lại sử cũ. " Xưa nhà Thương đến đời Bàn Canh năm lần dời đô, nhà Chu đến đời Thành Vương ba lần dời đô, há phải các vua thời Tam Đại ấy theo ý riêng tự tiện dời đô. Làm như thế cốt để mưu nghiệp lớn, chọn ở chỗ giữa, làm kế cho con cháu muôn vạn đời, trên kính mệnh trời, dưới theo ý dân, nếu có chỗ tiện thì dời đổi, cho nên vận nước lâu dài, phong tục giàu thịnh. " Đinh Bộ Lĩnh chọn Hoa Lư mà lập đế nghiệp, ấy là bởi vì thời thế loạn lạc, đất Hoa Lư dễ thủ mà khó công, tiến hay thoái đều lợi cả trăm đường. Đến Lý Công Uẩn thì đất nước lại thái bình, binh đao loạn lạc không còn, chiến sự cũng không liên miên nữa, vậy nên bỏ Hoa Lư mà đến Đại La, ấy là bỏ thế thủ mà tiến đến thế công vậy.
Nhưng ngẫm lại với IBA, chúng ta nào có phải dời đô, bởi lẽ chúng ta đã làm gì có đô để mà dời ?! Xưa, Lưu Bị là dòng dõi tông thất nhà Hán, danh chính ngôn thuận nhưng chinh chiến cả đời người vẫn không có chỗ nương thân. Sau trận Xích Bích bèn mượn lấy Kinh Châu để mà khởi nghiệp, dần tiến vào Tây Xuyên, giành Hán Trung mà thành đại sự. Nay IBA ta buổi đầu bỡ ngỡ, cũng nhờ có Detech hào hoa mà anh em được chốn dung thân bấy lâu. Nhưng hãy ngẫm mà xem, Detech tuy tốt nhưng IBA đâu có tung hoành ngang dọc được? Ngẫm từ cái tên mà ra, đó là mảnh đất dành cho dân công nghệ, phi dân công nghệ ở đó, không thể nào tiến triển lên được. Vậy nên, IBA phải lập đô mới, có an cư thì mới lạc nghiệp !
Xét chuyện lâu dài, Detech tuy gần các công ty lớn nhưng thật ra lại là chốn hoang vu. Cơ sở hạ tầng tuy có tốt nhưng dẫu sao cũng kinh qua ngàn ngày, rệu rã phải đến bảy, tám phần. Các chốn ăn uống, vui chơi xung quanh thì hầu như không có, há chẳng phải là kìm kẹp, gò bó chúng ta đó ru? Mạng wifi Detech có xịn mấy, nhưng lại phải gánh cả hai ngàn người, chẳng phải là quá tải đó ru? Không cần nói đâu xa, ngay bãi để xe cũng chật hẹp muôn phần. Bảo vệ của trường thì rất tốt, không bàn thêm nữa, nhưng bảo vệ của tòa nhà thì sao? Hàng ngày muốn đến trường dùi mài kinh sử, riêng việc cất xe, tìm chỗ cũng đã tổn hao vài phần công lực. Lại thêm những ngày mưa bão, xung quanh ngập lụt, các công trường ngổn ngang xây dựng, bùn, nước lênh láng, nào có phải tiện lợi chi? Những điều đó cũng chỉ là thứ bề ngoài, phù phiếm không đáng bàn, anh em có thể bỏ qua, cố gắng mà học. Nhưng nghĩ đến chuyện cuối ngày, muốn cùng nhau ngồi lại mà dốc bầu tâm sự sẻ chia, mà đàn ca nhảy múa, mà hội hè, mà đình đám thì cũng chẳng kiếm đâu ra chỗ. Xét cho cùng, Detech vốn rất hợp cho anh em Kỹ sư, nhưng còn dân Kinh tế, e rằng chưa phải nơi để tính chuyện lâu dài.
Trai khôn thì dựng vợ, gái lớn phải gả chồng. Con cái lớn rồi, cũng phải làm cái đơn lên xã để mà xin đất khoán, ấy là cái lẽ thường ở đời, cha mẹ nào chả muốn thế. Ừ thì thực chất là chuyện tách sổ hộ khẩu cho mỗi đứa mỗi nơi, nhưng chung quy, vẫn là anh em một nhà cả. Thôi thì nương nhờ anh cả đã lâu, nay người em non nớt cũng đã dần cứng cáp, gửi lại anh cơ nghiệp tổ tông, mong anh duy trì, gây dựng mà phát dương quang đại FPT phái. Chốn đó, thực là tốt cho anh cả lắm lắm. Phận là em, sinh sau đẻ muộn, lại được nhờ có người anh tương trợ nên mới được như ngày nay. Nhưng chiếu theo mệnh trời, thuận theo lòng dân, cũng như khi xưa Mẹ Âu Cơ xuống biển, Cha Long Quân lên non vậy. Thôi đành tạm biệt Detech, chúng ta bèn tìm nơi để tính chuyện lâu dài. Không mong là hùng cứ một phương, nhưng cũng phấn đấu là tạo được cơ đồ. Dù nhỏ dù to, dù bơi ra biển lớn, công danh vang dội hay chỉ quanh quẩn nước Nam, cũng ngày đêm không quên ơn Detech, trông về mà bái vọng.
Lập đô là chuyện đại sự, nếu không qua trăm lần hội đàm, kiến nghị thì bề trên đâu có quyết định đưa ra. Trông khắp các chốn gần xa, duy chỉ có Việt - Úc là hơn cả. Giảng đường thì bàn ghế hàng ba, mọi bề đều bảng trắng. Sóng wifi thì mỗi phòng một mạng, không thể nào dùng hết đường truyền. Nhà vệ sinh lại đạt cấp 3 sao, vào lâu quá, ngủ quên đừng có trách. Cuối hành lang có sảnh nhỏ sảnh to, vui ca nhảy múa, ăn chơi đều dễ cả. Trước, ta tạm trú nơi đây. Sau có xây mới xung quanh, giảng đường lớn, hội trường to lại thêm phần hứng khởi.
Huống chi đất Mỹ Đình, đương thời có Trung tâm Hội nghị Quốc Gia, tuy không phải là trung tâm thành phố nhưng lại là cửa ngõ Thủ đô. Dân cư tuy tấp nập nhưng đường xá lại thông thoáng, bằng phẳng. Phía trước tuy đường có lớn nhưng lại cách vài hàng cây cối, kênh mương thì rộng rãi không sợ ngập úng. Quán xá thì nhiều vô kể, không sợ độc quyền. Lại có sân bãi rộng lớn, tha hồ thể thao thể dục. Không những bụng dạ ta no nê, tài chính ta ổn thỏa mà thân thể ta còn tráng kiện. Bên hữu là trường Việt Úc, nào thiếu các em cấp ba vui tươi nhí nhảnh, tinh thần lại chẳng cao sao? Bên tả lại có trường cấp 1, cấp 2 hàng ngày vang tiếng trống trường, chẳng phải là rất háo hức sao? Phía sau lại thêm Bắc Hà, còn lo thiếu người giao lưu kết bạn sao? Nay mai thôi sẽ có thêm các em lên tầng 3 học Cao đẳng, chẳng phải vui lại càng vui, không đáng để mở tiệc ăn mừng sao? Xem khắp chốn đất sốt giá chia lô, đây thực là nơi hội tụ quan yếu của Mỹ Đình. Xa thì có thể vươn lên Hòa Lạc, gần thì có thể hướng về Detech. Đúng là nơi thượng địa muôn đời, nếu đến muộn một ngày thì hối tiếc cả một năm, đến muộn một năm thì thực là uổng phí quãng đời sinh viên vậy. Suy đi tính lại, học phí đó, công lao đó, địa điểm đó chẳng phải chu toàn hay sao?
Giờ thì thiên ý đã định, vạn sự đã thông. Còn chờ gì nữa mà không mừng đô mới. Cuối tuần sau ngày tốt tháng lành, mời chư vị bằng hữu đại giá quang lâm. Lẩu vài chục nồi tuy nghi ngút khói, nhưng e rằng chẳng đủ cho anh em. Nay lập lời hẹn này, đúng giờ Tân Dậu (17h30) ngày Quý Hợi, tháng Ất Dậu (10/9) mong các huynh đệ y hẹn. Bia vài két, rượu vài chén, cùng chung vui đô mới IBA !
Nhưng ngẫm lại với IBA, chúng ta nào có phải dời đô, bởi lẽ chúng ta đã làm gì có đô để mà dời ?! Xưa, Lưu Bị là dòng dõi tông thất nhà Hán, danh chính ngôn thuận nhưng chinh chiến cả đời người vẫn không có chỗ nương thân. Sau trận Xích Bích bèn mượn lấy Kinh Châu để mà khởi nghiệp, dần tiến vào Tây Xuyên, giành Hán Trung mà thành đại sự. Nay IBA ta buổi đầu bỡ ngỡ, cũng nhờ có Detech hào hoa mà anh em được chốn dung thân bấy lâu. Nhưng hãy ngẫm mà xem, Detech tuy tốt nhưng IBA đâu có tung hoành ngang dọc được? Ngẫm từ cái tên mà ra, đó là mảnh đất dành cho dân công nghệ, phi dân công nghệ ở đó, không thể nào tiến triển lên được. Vậy nên, IBA phải lập đô mới, có an cư thì mới lạc nghiệp !
Xét chuyện lâu dài, Detech tuy gần các công ty lớn nhưng thật ra lại là chốn hoang vu. Cơ sở hạ tầng tuy có tốt nhưng dẫu sao cũng kinh qua ngàn ngày, rệu rã phải đến bảy, tám phần. Các chốn ăn uống, vui chơi xung quanh thì hầu như không có, há chẳng phải là kìm kẹp, gò bó chúng ta đó ru? Mạng wifi Detech có xịn mấy, nhưng lại phải gánh cả hai ngàn người, chẳng phải là quá tải đó ru? Không cần nói đâu xa, ngay bãi để xe cũng chật hẹp muôn phần. Bảo vệ của trường thì rất tốt, không bàn thêm nữa, nhưng bảo vệ của tòa nhà thì sao? Hàng ngày muốn đến trường dùi mài kinh sử, riêng việc cất xe, tìm chỗ cũng đã tổn hao vài phần công lực. Lại thêm những ngày mưa bão, xung quanh ngập lụt, các công trường ngổn ngang xây dựng, bùn, nước lênh láng, nào có phải tiện lợi chi? Những điều đó cũng chỉ là thứ bề ngoài, phù phiếm không đáng bàn, anh em có thể bỏ qua, cố gắng mà học. Nhưng nghĩ đến chuyện cuối ngày, muốn cùng nhau ngồi lại mà dốc bầu tâm sự sẻ chia, mà đàn ca nhảy múa, mà hội hè, mà đình đám thì cũng chẳng kiếm đâu ra chỗ. Xét cho cùng, Detech vốn rất hợp cho anh em Kỹ sư, nhưng còn dân Kinh tế, e rằng chưa phải nơi để tính chuyện lâu dài.
Trai khôn thì dựng vợ, gái lớn phải gả chồng. Con cái lớn rồi, cũng phải làm cái đơn lên xã để mà xin đất khoán, ấy là cái lẽ thường ở đời, cha mẹ nào chả muốn thế. Ừ thì thực chất là chuyện tách sổ hộ khẩu cho mỗi đứa mỗi nơi, nhưng chung quy, vẫn là anh em một nhà cả. Thôi thì nương nhờ anh cả đã lâu, nay người em non nớt cũng đã dần cứng cáp, gửi lại anh cơ nghiệp tổ tông, mong anh duy trì, gây dựng mà phát dương quang đại FPT phái. Chốn đó, thực là tốt cho anh cả lắm lắm. Phận là em, sinh sau đẻ muộn, lại được nhờ có người anh tương trợ nên mới được như ngày nay. Nhưng chiếu theo mệnh trời, thuận theo lòng dân, cũng như khi xưa Mẹ Âu Cơ xuống biển, Cha Long Quân lên non vậy. Thôi đành tạm biệt Detech, chúng ta bèn tìm nơi để tính chuyện lâu dài. Không mong là hùng cứ một phương, nhưng cũng phấn đấu là tạo được cơ đồ. Dù nhỏ dù to, dù bơi ra biển lớn, công danh vang dội hay chỉ quanh quẩn nước Nam, cũng ngày đêm không quên ơn Detech, trông về mà bái vọng.
Lập đô là chuyện đại sự, nếu không qua trăm lần hội đàm, kiến nghị thì bề trên đâu có quyết định đưa ra. Trông khắp các chốn gần xa, duy chỉ có Việt - Úc là hơn cả. Giảng đường thì bàn ghế hàng ba, mọi bề đều bảng trắng. Sóng wifi thì mỗi phòng một mạng, không thể nào dùng hết đường truyền. Nhà vệ sinh lại đạt cấp 3 sao, vào lâu quá, ngủ quên đừng có trách. Cuối hành lang có sảnh nhỏ sảnh to, vui ca nhảy múa, ăn chơi đều dễ cả. Trước, ta tạm trú nơi đây. Sau có xây mới xung quanh, giảng đường lớn, hội trường to lại thêm phần hứng khởi.
Huống chi đất Mỹ Đình, đương thời có Trung tâm Hội nghị Quốc Gia, tuy không phải là trung tâm thành phố nhưng lại là cửa ngõ Thủ đô. Dân cư tuy tấp nập nhưng đường xá lại thông thoáng, bằng phẳng. Phía trước tuy đường có lớn nhưng lại cách vài hàng cây cối, kênh mương thì rộng rãi không sợ ngập úng. Quán xá thì nhiều vô kể, không sợ độc quyền. Lại có sân bãi rộng lớn, tha hồ thể thao thể dục. Không những bụng dạ ta no nê, tài chính ta ổn thỏa mà thân thể ta còn tráng kiện. Bên hữu là trường Việt Úc, nào thiếu các em cấp ba vui tươi nhí nhảnh, tinh thần lại chẳng cao sao? Bên tả lại có trường cấp 1, cấp 2 hàng ngày vang tiếng trống trường, chẳng phải là rất háo hức sao? Phía sau lại thêm Bắc Hà, còn lo thiếu người giao lưu kết bạn sao? Nay mai thôi sẽ có thêm các em lên tầng 3 học Cao đẳng, chẳng phải vui lại càng vui, không đáng để mở tiệc ăn mừng sao? Xem khắp chốn đất sốt giá chia lô, đây thực là nơi hội tụ quan yếu của Mỹ Đình. Xa thì có thể vươn lên Hòa Lạc, gần thì có thể hướng về Detech. Đúng là nơi thượng địa muôn đời, nếu đến muộn một ngày thì hối tiếc cả một năm, đến muộn một năm thì thực là uổng phí quãng đời sinh viên vậy. Suy đi tính lại, học phí đó, công lao đó, địa điểm đó chẳng phải chu toàn hay sao?
Giờ thì thiên ý đã định, vạn sự đã thông. Còn chờ gì nữa mà không mừng đô mới. Cuối tuần sau ngày tốt tháng lành, mời chư vị bằng hữu đại giá quang lâm. Lẩu vài chục nồi tuy nghi ngút khói, nhưng e rằng chẳng đủ cho anh em. Nay lập lời hẹn này, đúng giờ Tân Dậu (17h30) ngày Quý Hợi, tháng Ất Dậu (10/9) mong các huynh đệ y hẹn. Bia vài két, rượu vài chén, cùng chung vui đô mới IBA !