Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2010
Gửi một tâm hồn đồng điệu
Hà Nội trong tôi - Bùi Việt Hưng (1978 - 2005)
Đó là một chàng trai Hà Nội, anh lớn hơn tôi đúng 1 giáp, chúng tôi đều tuổi ngựa. Đây là điểm chung đầu tiên giữa tôi và anh.
Chưa một lần được gặp anh và chắc chắn sẽ chẳng thể nào gặp anh được nữa bởi anh đã trả hết nợ đời rồi. Nhưng qua những câu chuyện, những hình ảnh mang dáng dấp của anh, qua tình yêu vô bờ bến mà người chị Domino dành cho anh, tôi đã phần nào hiểu anh hơn. Anh ấy là Bùi Việt Hưng.
Sáng nay, rằm tháng năm. Gia đình anh, bạn bè và cả những người quý mến anh tụ họp tại 16 Ngô Quyền để cùng ngắm nhìn những bức tranh anh vẽ, ngắm nhìn những thứ mà người cha đáng kính của anh đã vô cùng trân trọng " thành quả lao động của Hưng ".
Đã có lúc tôi lặng mình đi, dòng người xem tranh hối hả, tấp nập như chẳng thể chạm nổi vào tâm trí tôi. Tôi bẵng người đi vì một lẽ giản đơn. Tôi và anh có quá nhiều điểm chung. Giá mà cho tôi vài trăm trang giấy thì chắc cũng liệt kê được, nhưng thật khó, thật khó bởi cảm xúc cứ sô bồ, cứ dạt dào, gợi nhau lên rồi lại cuốn trôi đi, tan biến để rồi ghi nhớ mãi.
Trong vô vàn những suy nghĩ, tính cách trùng lặp ấy, tôi nhận ra rằng cái đồng điệu hơn cả chính là tình yêu với mảnh đất chôn nhau cắt rốn, là tình yêu đối với Hà Nội. Âm thầm, lặng lẽ nhưng cũng mãnh liệt và cá tính. Bùi Việt Hưng đã, sẽ khiến chúng ta phải suy ngẫm nhiều. Người thân của anh tự hào, bạn bè của anh tự hào, những người yêu mến anh cũng tự hào. Trên cõi đời này, trên mảnh đất này đã có một Bùi Việt Hưng. Tấm bưu thiếp mà hôm nay cô Chi đưa cho tôi là hình ảnh cầu Long Biên, ngay phía sau nhà tôi. Và khi nãy, tôi nhìn ngắm cây cầu. Cũng góc nhìn ấy, bến nước ấy nhưng sự vật đã khác rồi, con người cũng đã khác rồi.
Khi nhìn ngắm những bức tranh của anh. Khi loay hoay ngó nghiêng những mô hình của anh, tôi lại thấy mình, chính mình chứ không ai khác. Cũng không rõ nữa, tôi như mơ hồ. Tôi sung sướng, xúc động khi thấy mọi người quan tâm đến tranh của anh. Bồi hồi và nghẹn ngào khi thấy tranh của anh sống lại bao nhiêu, tôi càng ngỡ ngàng, kính phục anh bấy nhiêu. Đôi lúc, thoáng trong tôi là sự không hài lòng, là sự khó chịu với một vài người đã không thưởng thức tranh của anh một cách lịch sự.
Và bởi chính sự đồng cảm ấy, tôi cũng xin được thay anh gửi lời tri ân đặc biệt đến người chị của anh - Cô Domino, người đã vẽ lại hình ảnh của anh trong mắt chúng tôi.
.
..
...
Anh đã đi, nhưng anh đi đâu? Dù đi đâu thì cũng hãy luôn mỉm cười anh Hưng nhé. Vẫn hiện hữu đâu đây dáng dấp của anh. Vẫn luôn còn cha mẹ, người thân, bạn bè anh. Và cả em nữa, một người dưng thầm kính phục anh.
Mong được gặp anh dù chỉ là trong tiềm thức.
Xin mạn phép được chào anh một câu anh nhé!
Chào anh, chào Bùi Việt Hưng!
------
Hà Nội, một ngày rằm lất phất mưa.
Tử Hà
Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010
Quyết tâm thư
Quyết tâm thư, thay mặt Liên quân thể thao BBA gửi lên các bô lão HSB!
____________
Kính gửi: Các Thầy- Cô, Các Anh, Chị thân mến!
Sử chép xưa có Hưng Đạo Vương chăm lo rèn binh luyện tướng, thanh niên trang tráng đều cần mẫn kiếm cung. Đến thời Hồ Chủ tịch lại không ngừng kêu gọi toàn dân luyện tập thể dục thể thao tăng cường sức khỏe. Há phải các vị ấy tự theo ý riêng, đem cái thú của bản thân mà ép buộc cho muôn dân trăm họ? Làm như vậy cốt là để mưu nghiệp lớn, gìn giữ sức khỏe người người, lấy gốc rễ mà gây dựng thiên hạ, mà bồi đắp đất nước.
Huống chi HSB là nơi long đàm hổ huyệt, nhân tài quy tụ như trúc núi Nam mà mênh mang như nước Đông hải. Anh chị em quấn quít thân tình nào khác chi Lưu Bình – Dương Lễ. Đại gia đình HSB vốn đã qua mười lăm năm tuế nguyệt, nay lại đón thêm người em BBA. Dẫu có tích Châu về Hợp phố, Kết nghĩa Đào viên thật thì quả xứng để sánh ngang. Xem khắp nước Nam ta, nào nơi đâu có được sự sinh sôi thần kỳ ấy?
Đứa bé từ trong nôi mới chập chững thì nào có thể bước được xa vạn dặm, nào có đủ sức mà kéo căng Quốc kỳ. Ví như được đàn anh dẫn dắt chỉ bảo, vậy có khác nào Phù đổng Thiên Vương, nhún nhẹ vai mà thân cao ba trượng dẹp yên bờ cõi. Huống chi nay là tiết Hè oi ả, lại nhân dịp có Đại hội thể thao, chẳng phải là cơ hội tốt cho trên dưới thuận đồng, gái trai niềm nở, lớn bé vui mừng hay sao? Dẫu nắng trời có gắt nhưng cũng không ngăn được ý chí chúng ta, gió lào có mạnh cũng chẳng làm tan chảy lòng quyết tâm của chúng ta. Xem khắp hội hè quanh năm, thực là lúc sĩ khí đang cao ngất, đúng là thời khắc khua chiêng mở hội.
Sân cỏ thì có bóng đá, sân gạch thì có cầu lông. Sàn gỗ có bóng chuyền, cầu mây, dưới nước lại tha hồ ngụp lặn. Ôi kỳ thú lắm thay, náo nhiệt lắm thay. Vậy mà đàn em giờ vẫn chỉ loanh quanh như kiến bò trong miệng chén, khác nào ngồi trên đống lửa mà thiêu ruột đốt gan. Chung quy cũng chỉ là lo cho anh em không có chiến bào ra trận, súng gươm giáo mác không được chỉnh tề. Dẫu có lăn xả sa trường thì tinh thần cũng cạn kiệt. Nay đem hết lòng dạ ra mà viết thư này, mong bề trên soi xét.
Tử Hà
Hoàng Anh Đức
Kính thư
Đại khai sát giới
Nhà mỗ có một con gián, mỗ gọi nó là Tiểu Cường, vì con này to mà khỏe lắm. Lại có vài con khác nữa là A Giáp, A Ất, A Bính và A Đinh. Năm chàng mà đi với nhau thì y như rằng là xôn xao đình đám, chuyện kể không biết đến bao giờ cho hết.
Hôm nay mỗ vừa về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi tắm rửa gì thì A Ất đã bay vèo qua mà hỏi thăm. Tiên sư, nó mới ăn vụng được cái gì ở đâu mà bay nhanh thế, cứ nhằm thẳng mặt mình mà lao. Lại nhằm đúng lúc bổn công tử đang ngáp. May mà có võ nên mới loát thân né được, không thì lại phí mất cả ngày ăn chay mừng Phật đản.
Nói đoạn Tiểu Ất tập kích tôi không thành, y lượn vòng lên trần nhà, chỗ cái đèn chùm tỏ vẻ thú lắm. Đôi cánh bóng lộn của y bấy giờ chẳng vỗ nữa mà im lìm bất động. Mỗ nhìn mà lòng xốn xang, nhớ lại cốc thạch mà hôm bữa được khao vọng, há chẳng phải cái màu này thì là màu chi? Vậy thôi nhé, lần sau bằng hữu nào có ý mời mỗ xơi thạch thì xin kiếu nhé, mỗ nhìn thấy thạch là nhớ ngay A Ất.
....
Thần trí tĩnh lặng được một hồi, mỗ giở túi thịt bò khô ra nhấm nháp. Vì hôm nay mỗ ăn chay nên thịt bò khô này cũng là thịt bò khô chay. Ái chà chà, cái vị của nó cũng thú đáo để. Mỗ ăn 1 miếng, 2 miếng rồi 3 miếng mà vẫn muốn ăn tiếp. Nhưng thấy vẫn chưa đủ vị, mỗ liền lao như cắt ra tủ bảo ôn mà sẻ nửa trái chanh, kiếm thêm tí chua chát cho món cay cay kia. Ấy thế mà khi gần đến tủ bảo ôn, mỗ lại bị tập kích một lần nữa, lần này là A Cường. Không hiểu A Cường có ý gì, hay là thèm chua nên mới bay ra tấn công mỗ, nhìn thế này thì rõ là Long Chiến Vu Dã trong Giáng Long Chưởng rồi. Nhưng mỗ nào có chịu thua! Nhanh như cắt, mỗ cầm nửa trái chanh ném về phía Tiểu Cường. Ám khí này vừa to vừa lạnh lại thêm phần chua chua, Tiểu Cường phải làm sao để đỡ đây?
Nói đoạn Tiểu Cường thấy mỗ đã động thủ liền tăng tốc hòng tốc chiến tốc thắng. Mỗ cũng nhanh tay chả kém, vận hết nội lực vào 3 đầu ngón tay, chỉ pháp ảo diệu khiến quả chanh bắn nước ra, muôn vạn tia ám khí bay tới Tiểu Cường. Ám khí của mỗ không biết từ đâu đến, không biết đi đến đâu, cái mạnh cái yếu, lại có độc dược a xít, thật là đệ nhất ám khí. Đường môn tứ tuyệt khí e cũng khó sánh bằng ! Tiểu Cường phải làm sao để đỡ đây?
Thiên ngoại hữu thiên, Tiểu Cường tuy nhạy bén khác gián, cơ trí hơn ruồi nhưng khi gặp phải ám khí này cũng 8, 9 phần e sợ. Hắn bay loạng choạng rồi rơi xuống bịch một cái. Mỗ nhân tiện đôi dép mới mua, liền vận Xích cước thần công, một cước đạp bẹp Tiểu Cường. Tiểu Cường phải làm sao để đỡ đây?
......
Hôm nay mỗ vừa về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi tắm rửa gì thì A Ất đã bay vèo qua mà hỏi thăm. Tiên sư, nó mới ăn vụng được cái gì ở đâu mà bay nhanh thế, cứ nhằm thẳng mặt mình mà lao. Lại nhằm đúng lúc bổn công tử đang ngáp. May mà có võ nên mới loát thân né được, không thì lại phí mất cả ngày ăn chay mừng Phật đản.
Nói đoạn Tiểu Ất tập kích tôi không thành, y lượn vòng lên trần nhà, chỗ cái đèn chùm tỏ vẻ thú lắm. Đôi cánh bóng lộn của y bấy giờ chẳng vỗ nữa mà im lìm bất động. Mỗ nhìn mà lòng xốn xang, nhớ lại cốc thạch mà hôm bữa được khao vọng, há chẳng phải cái màu này thì là màu chi? Vậy thôi nhé, lần sau bằng hữu nào có ý mời mỗ xơi thạch thì xin kiếu nhé, mỗ nhìn thấy thạch là nhớ ngay A Ất.
....
Thần trí tĩnh lặng được một hồi, mỗ giở túi thịt bò khô ra nhấm nháp. Vì hôm nay mỗ ăn chay nên thịt bò khô này cũng là thịt bò khô chay. Ái chà chà, cái vị của nó cũng thú đáo để. Mỗ ăn 1 miếng, 2 miếng rồi 3 miếng mà vẫn muốn ăn tiếp. Nhưng thấy vẫn chưa đủ vị, mỗ liền lao như cắt ra tủ bảo ôn mà sẻ nửa trái chanh, kiếm thêm tí chua chát cho món cay cay kia. Ấy thế mà khi gần đến tủ bảo ôn, mỗ lại bị tập kích một lần nữa, lần này là A Cường. Không hiểu A Cường có ý gì, hay là thèm chua nên mới bay ra tấn công mỗ, nhìn thế này thì rõ là Long Chiến Vu Dã trong Giáng Long Chưởng rồi. Nhưng mỗ nào có chịu thua! Nhanh như cắt, mỗ cầm nửa trái chanh ném về phía Tiểu Cường. Ám khí này vừa to vừa lạnh lại thêm phần chua chua, Tiểu Cường phải làm sao để đỡ đây?
Nói đoạn Tiểu Cường thấy mỗ đã động thủ liền tăng tốc hòng tốc chiến tốc thắng. Mỗ cũng nhanh tay chả kém, vận hết nội lực vào 3 đầu ngón tay, chỉ pháp ảo diệu khiến quả chanh bắn nước ra, muôn vạn tia ám khí bay tới Tiểu Cường. Ám khí của mỗ không biết từ đâu đến, không biết đi đến đâu, cái mạnh cái yếu, lại có độc dược a xít, thật là đệ nhất ám khí. Đường môn tứ tuyệt khí e cũng khó sánh bằng ! Tiểu Cường phải làm sao để đỡ đây?
Thiên ngoại hữu thiên, Tiểu Cường tuy nhạy bén khác gián, cơ trí hơn ruồi nhưng khi gặp phải ám khí này cũng 8, 9 phần e sợ. Hắn bay loạng choạng rồi rơi xuống bịch một cái. Mỗ nhân tiện đôi dép mới mua, liền vận Xích cước thần công, một cước đạp bẹp Tiểu Cường. Tiểu Cường phải làm sao để đỡ đây?
......
Tử Hà lăng xăng tâm lĩnh [2] - Các trò du hí
Phần một với vài ba bài trà, thuốc giản đơn có vẻ cũng có ích. Nay xin viết tiếp phần 2, muôn phần vô tích sự, tuyền là các trò ảo thuật, du hý thời xưa mà Tử mỗ lượm lặt được.
1. Vẽ hình trên giấy ban ngày không thấy, đêm mới thấy !
Dùng mật con ngỗng, không được nhúng vào nước. Bỏ mật vào khoảng 1 lạng phèn trắng (bột) cho thấm rồi đem treo trước gió ở chỗ râm mát. Sau đem mài ra nước, hòa với các màu sắc mà vẽ, tất ban ngày không thấy, đêm thấy rõ ràng.
2. Cạo tóc không cần dao:
Thạch hoàng, thạch hôi mỗi thứ 1 lạng. Chương não 2 lạng tán thành bột, hòa với nước bôi lên tóc, đợi khô dùng bàn chải chải, tóc sẽ tự rụng.
3. Cách trồng rau và các loại dưa quả trong chốc lát
Cái này đọc được ở cổ thư, có phần hơi nghi ngờ :p
Dùng trứng gà con so, đục một lỗ nhỏ ở đầu, rút hết lòng đỏ lòng trắng, bỏ hột rau, hột cải vào trong, dùng giấy bao kín rồi cho gà mẹ ấp trong 49 ngày. Nếu một gà ấp không xuể thì thay phiên gà khác ấp cho đủ. Lúc gieo trồng, trước hết lấy một ít bột Lưu huỳnh rắc ở chỗ đất ẩm, sau đó mới gieo hạt giống xuống, cây cải, rau sẽ tự mọc lên ngay.
Lại có cách khác là đem trứng vịt ung hòa với bột đá vôi, đem phơi nắng cho khô. Lúc dùng, trải bột này dưới đáy chậu rồi gieo các hạt giống rau, quả lên. Một thoáng sau, thân mầm vươn lên.
4. Viết chữ nổi trên mặt nước:
Minh phàn (Phèn trắng) 2 phần, Hoàng cầm 5 phần tán thành bột. DÙng bột ấy viết chữ trên giấy rồi thả xuống nước. Giấy rã ra, còn lại chữ nổi trên mặt nước.
5. Dùng khăn tay đựng rượu không chảy:
Trừ loại khăn thưa như vải màn, các loại vải khác đều làm được. Dùng bột phèn trắng hòa với lòng trắng trứng, thoa khắp 2 mặt khăn, ban ngày đem phơi nắng, sau có thể túm lại mà đựng rượu.
6. Rót rượu vào ly không tràn đầy ra ngoài:
Dùng bột Một dược thoa đầy lên vành chén rồi sau đó rót rượu. Dù rượu cao hơn miệng chén 1, 2 phân cũng không tràn ra ngoài.
7. Dây đốt thành tro treo được đồng tiền:
Dùng sợi dây tơ ngâm vào nước muối mặn trong 3 ngày rồi lấy ra phơi khô. Lúc trình diễn lấy dây đó treo 1, 2 đồng tiền (có lỗ để dễ buộc) trên không. Lấy lửa đốt dây, dây cháy thành tro nhưng tiền không rơi.
8. Dụ chuột kéo đến:
Vỏ cua trộn với sơn sống, đem đốt khói tỏa ra, bầy chuột sẽ kéo đến, tùy ý mà hành sự.
9. Nhúng tay vào dầu sôi để lấy đồ:
Bí mật để bột hàn the ở đấy nồi dầu, dù chỉ hơi nóng, hàn the cũng cuồn cuộn như dầu sôi vậy, kỳ thực là chưa nóng gì cả. Tay ngâm vào giấm một lượt rồi thò vào nồi dầu mà mò vật, không hề bị tổn hại.
10. Thắp đèn trên mặt nước:
Chương não 1 phần, tùng hương 5 phần nghiền thành bột, trộn với rượu hâm nóng chế thành miếng mỏng, phơi khô cho giòn, đem thả vào nước đốt, sẽ cháy sáng, không tắt không chìm.
11. Làm ánh đèn có màu nho tía chiếu khắp nhà:
Dùng hương du, chẳng kể nhiều ít đem đổ vào hũ miệng nhỏ, chôn bên giàn nho, ngắt bỏ ngọn một thân nho rồi cắm phần thân dây vào trong hũ dầu, lấy dây buộc chặt, bịt kiếng miệng hũ không cho bay hơi. Rồi đắp ụ đất để bảo vệ miệng hũ và dây nho. 49 ngày sau thì lấy hũ lên, dùng dầu ấy thắp đèn, tất sẽ có ánh sáng màu nho tía rất đẹp.
12. Viết chữ bằng khói:
Tháng 5 lất mật bôi lên lá sen non, lâu ngày các loại sâu tùng sẽ gặm, đục hết thịt lá, chỉ còn lại lớp màng xương như lưới nhện. Ngắt lấy, bỏ cuống lá, đem phơi khô tán thành bột, đem ướp lẫn với các mùi hương. Lúc đốt khói sẽ xông lên thẳng, kết tụ thành vòng tròn không tan. Dùng đầu đũa làm bút mà viết, dẫn khói thành chữ, tụ được khá lâu.
13. Làm cho gà nhà thành gà ngũ sắc:
Dùng một con cá đen khoảng nửa cân bỏ ruột, nhồi đầy lưu huỳnh vào bụng cá, bỏ vào trong nồi hoặc hũ sành sứ đậy kín vào mùa đông. Đến mùa thu lấy ra, băm vụn, để cho gà đói 2, 3 ngày trước rồi mới cho ăn. Gà sẽ rụng hết lông, vài ngày sau mọc lông mới có 5 màu hệt như gà gấm!
__________________________
__
Tại hạ đã lượm lặt được kha khá các trò du hí, trên đây xin trích dẫn 13 trò. Tuy nhiên có trò nào nguy hiểm, khuyến cáo không nên bắt chước, nhà cháu không chịu trách nhiệm :)) !!
1. Vẽ hình trên giấy ban ngày không thấy, đêm mới thấy !
Dùng mật con ngỗng, không được nhúng vào nước. Bỏ mật vào khoảng 1 lạng phèn trắng (bột) cho thấm rồi đem treo trước gió ở chỗ râm mát. Sau đem mài ra nước, hòa với các màu sắc mà vẽ, tất ban ngày không thấy, đêm thấy rõ ràng.
2. Cạo tóc không cần dao:
Thạch hoàng, thạch hôi mỗi thứ 1 lạng. Chương não 2 lạng tán thành bột, hòa với nước bôi lên tóc, đợi khô dùng bàn chải chải, tóc sẽ tự rụng.
3. Cách trồng rau và các loại dưa quả trong chốc lát
Cái này đọc được ở cổ thư, có phần hơi nghi ngờ :p
Dùng trứng gà con so, đục một lỗ nhỏ ở đầu, rút hết lòng đỏ lòng trắng, bỏ hột rau, hột cải vào trong, dùng giấy bao kín rồi cho gà mẹ ấp trong 49 ngày. Nếu một gà ấp không xuể thì thay phiên gà khác ấp cho đủ. Lúc gieo trồng, trước hết lấy một ít bột Lưu huỳnh rắc ở chỗ đất ẩm, sau đó mới gieo hạt giống xuống, cây cải, rau sẽ tự mọc lên ngay.
Lại có cách khác là đem trứng vịt ung hòa với bột đá vôi, đem phơi nắng cho khô. Lúc dùng, trải bột này dưới đáy chậu rồi gieo các hạt giống rau, quả lên. Một thoáng sau, thân mầm vươn lên.
4. Viết chữ nổi trên mặt nước:
Minh phàn (Phèn trắng) 2 phần, Hoàng cầm 5 phần tán thành bột. DÙng bột ấy viết chữ trên giấy rồi thả xuống nước. Giấy rã ra, còn lại chữ nổi trên mặt nước.
5. Dùng khăn tay đựng rượu không chảy:
Trừ loại khăn thưa như vải màn, các loại vải khác đều làm được. Dùng bột phèn trắng hòa với lòng trắng trứng, thoa khắp 2 mặt khăn, ban ngày đem phơi nắng, sau có thể túm lại mà đựng rượu.
6. Rót rượu vào ly không tràn đầy ra ngoài:
Dùng bột Một dược thoa đầy lên vành chén rồi sau đó rót rượu. Dù rượu cao hơn miệng chén 1, 2 phân cũng không tràn ra ngoài.
7. Dây đốt thành tro treo được đồng tiền:
Dùng sợi dây tơ ngâm vào nước muối mặn trong 3 ngày rồi lấy ra phơi khô. Lúc trình diễn lấy dây đó treo 1, 2 đồng tiền (có lỗ để dễ buộc) trên không. Lấy lửa đốt dây, dây cháy thành tro nhưng tiền không rơi.
8. Dụ chuột kéo đến:
Vỏ cua trộn với sơn sống, đem đốt khói tỏa ra, bầy chuột sẽ kéo đến, tùy ý mà hành sự.
9. Nhúng tay vào dầu sôi để lấy đồ:
Bí mật để bột hàn the ở đấy nồi dầu, dù chỉ hơi nóng, hàn the cũng cuồn cuộn như dầu sôi vậy, kỳ thực là chưa nóng gì cả. Tay ngâm vào giấm một lượt rồi thò vào nồi dầu mà mò vật, không hề bị tổn hại.
10. Thắp đèn trên mặt nước:
Chương não 1 phần, tùng hương 5 phần nghiền thành bột, trộn với rượu hâm nóng chế thành miếng mỏng, phơi khô cho giòn, đem thả vào nước đốt, sẽ cháy sáng, không tắt không chìm.
11. Làm ánh đèn có màu nho tía chiếu khắp nhà:
Dùng hương du, chẳng kể nhiều ít đem đổ vào hũ miệng nhỏ, chôn bên giàn nho, ngắt bỏ ngọn một thân nho rồi cắm phần thân dây vào trong hũ dầu, lấy dây buộc chặt, bịt kiếng miệng hũ không cho bay hơi. Rồi đắp ụ đất để bảo vệ miệng hũ và dây nho. 49 ngày sau thì lấy hũ lên, dùng dầu ấy thắp đèn, tất sẽ có ánh sáng màu nho tía rất đẹp.
12. Viết chữ bằng khói:
Tháng 5 lất mật bôi lên lá sen non, lâu ngày các loại sâu tùng sẽ gặm, đục hết thịt lá, chỉ còn lại lớp màng xương như lưới nhện. Ngắt lấy, bỏ cuống lá, đem phơi khô tán thành bột, đem ướp lẫn với các mùi hương. Lúc đốt khói sẽ xông lên thẳng, kết tụ thành vòng tròn không tan. Dùng đầu đũa làm bút mà viết, dẫn khói thành chữ, tụ được khá lâu.
13. Làm cho gà nhà thành gà ngũ sắc:
Dùng một con cá đen khoảng nửa cân bỏ ruột, nhồi đầy lưu huỳnh vào bụng cá, bỏ vào trong nồi hoặc hũ sành sứ đậy kín vào mùa đông. Đến mùa thu lấy ra, băm vụn, để cho gà đói 2, 3 ngày trước rồi mới cho ăn. Gà sẽ rụng hết lông, vài ngày sau mọc lông mới có 5 màu hệt như gà gấm!
__________________________
Tại hạ đã lượm lặt được kha khá các trò du hí, trên đây xin trích dẫn 13 trò. Tuy nhiên có trò nào nguy hiểm, khuyến cáo không nên bắt chước, nhà cháu không chịu trách nhiệm :)) !!
Tử Hà lăng xăng tâm lĩnh [1] - Trà thảo mộc
Canh Dần Niên, Mạnh Hạ
Ngày rộng tháng dài, Tử mỗ đi đó đi đây, học được vài ba cuốn sách. Nay nhân lúc nhàn rỗi mà viết ra vài ba dòng, tạm gọi là có cái để sau này đọc lại, đề phòng khi quên, mặt khác cũng là chia sẻ vài thang, bài thuốc nho nhỏ.
Mọi chỉ dẫn dưới đây đều là do tự ghi chép nên chỉ mang tính tham khảo, có gì sai mong chư vi đại xá cho.
__________________________
_________________
Trời đất vào hạ, khô hanh, nóng nực, cơ thể nhiều khi không tản được nhiệt mà sinh đau ốm. Dưới đây xin dẫn vài bài thuốc, trà có thể dùng cho mùa hạ. Các này đều có thể sắc thành thuốc ngày uống một lần hoặc đun như đun trà, uống thay nước.
1. Tứ Quân Tử thang :
*Bao gồm : Nhân sâm, bạch truật, phục linh mỗi loại 1 phần, cam thảo chỉ lấy một phần tư.
Nhân sâm có hơi cao giá, có thể thay bằng Đẳng sâm, nhưng phải gia tăng liều lượng.
Ngoài ra còn có thể gia giảm các vị như đỗ trọng, kỳ tử, long nhãn để tăng thêm mùi vị.
*Công dụng:
Thích hợp với những người bị tỳ vị khí hư, biểu hiện là sắc mặt vàng héo, tiếng nói nhỏ yếu, tứ chi vô lực, bụng đầy, chậm tiêu, ăn kém, đại tiện lỏng nát. Bài thuốc trên có tên Tứ quân tử thang là do 4 vị đều có tính bình hòa, không nhiệt, không táo, có thể dùng lâu mà không gây tác dụng xấu.
Ngoài ra còn có một số cách gia giảm như sau (Khi đã tăng thêm một số vị, chỉ nên sắc uống, rất khó đun trà!!!) :
* Thêm Bán hạ, Trần bì để trị ho đờm, khó thở. Trường hợp viêm phế quản mãn tính có thể thêm Tử uyển, Khoản đông hoa, Bạch tiền, Bối mẫu để giáng khí, hóa đàm chỉ khái.
* Khi bị tiêu chảy, rêu lưỡi trắng, có thể thêm Trần bì, Chế bán hạ, Mộc hương, Sa nhân (Hương Sa Lục Quân Tử Thang)
2. Lạc Tiên trà:
* Bao gồm: Tâm sen, thảo quyết minh, lạc tiên, trà dây, cam thảo
* Công dụng:
Trị các chứng mất ngủ, giúp an thần, ngủ ngon
3. Kim ngân hoa trà:
* Bao gồm: Kim ngân hoa, lương phấn thảo, mộc miên hoa, bung lai, cam thảo sống
* Công dụng: Giải độc ở phế, tâm, tỳ, vị
4. Bình can giáng hỏa:
* Bao gồm: Hạ khô thảo, cúc hoa, hoa sứ đỏ, la hán quả, cam thảo
* Công dụng: Điều tiết gan mật, âm dương cân bằng, bình can giáng hỏa, giảm đau đầu choáng váng. Lưu thông khí huyết, kích thích tiêu hóa.
Ngày rộng tháng dài, Tử mỗ đi đó đi đây, học được vài ba cuốn sách. Nay nhân lúc nhàn rỗi mà viết ra vài ba dòng, tạm gọi là có cái để sau này đọc lại, đề phòng khi quên, mặt khác cũng là chia sẻ vài thang, bài thuốc nho nhỏ.
Mọi chỉ dẫn dưới đây đều là do tự ghi chép nên chỉ mang tính tham khảo, có gì sai mong chư vi đại xá cho.
__________________________
Trời đất vào hạ, khô hanh, nóng nực, cơ thể nhiều khi không tản được nhiệt mà sinh đau ốm. Dưới đây xin dẫn vài bài thuốc, trà có thể dùng cho mùa hạ. Các này đều có thể sắc thành thuốc ngày uống một lần hoặc đun như đun trà, uống thay nước.
1. Tứ Quân Tử thang :
*Bao gồm : Nhân sâm, bạch truật, phục linh mỗi loại 1 phần, cam thảo chỉ lấy một phần tư.
Nhân sâm có hơi cao giá, có thể thay bằng Đẳng sâm, nhưng phải gia tăng liều lượng.
Ngoài ra còn có thể gia giảm các vị như đỗ trọng, kỳ tử, long nhãn để tăng thêm mùi vị.
*Công dụng:
Thích hợp với những người bị tỳ vị khí hư, biểu hiện là sắc mặt vàng héo, tiếng nói nhỏ yếu, tứ chi vô lực, bụng đầy, chậm tiêu, ăn kém, đại tiện lỏng nát. Bài thuốc trên có tên Tứ quân tử thang là do 4 vị đều có tính bình hòa, không nhiệt, không táo, có thể dùng lâu mà không gây tác dụng xấu.
Ngoài ra còn có một số cách gia giảm như sau (Khi đã tăng thêm một số vị, chỉ nên sắc uống, rất khó đun trà!!!) :
* Thêm Bán hạ, Trần bì để trị ho đờm, khó thở. Trường hợp viêm phế quản mãn tính có thể thêm Tử uyển, Khoản đông hoa, Bạch tiền, Bối mẫu để giáng khí, hóa đàm chỉ khái.
* Khi bị tiêu chảy, rêu lưỡi trắng, có thể thêm Trần bì, Chế bán hạ, Mộc hương, Sa nhân (Hương Sa Lục Quân Tử Thang)
2. Lạc Tiên trà:
* Bao gồm: Tâm sen, thảo quyết minh, lạc tiên, trà dây, cam thảo
* Công dụng:
Trị các chứng mất ngủ, giúp an thần, ngủ ngon
3. Kim ngân hoa trà:
* Bao gồm: Kim ngân hoa, lương phấn thảo, mộc miên hoa, bung lai, cam thảo sống
* Công dụng: Giải độc ở phế, tâm, tỳ, vị
4. Bình can giáng hỏa:
* Bao gồm: Hạ khô thảo, cúc hoa, hoa sứ đỏ, la hán quả, cam thảo
* Công dụng: Điều tiết gan mật, âm dương cân bằng, bình can giáng hỏa, giảm đau đầu choáng váng. Lưu thông khí huyết, kích thích tiêu hóa.
Hạ Lê Anh bằng hữu Đản sinh nhật
賀梨英朋友亶生日 (*)
(Hạ Lê Anh bằng hữu Đản sinh nhật)
Tiếng rằng ai tóc ngắn đấtVăn Lương Thanh Xuân(**),
Đến hôm nay đôi nửa đã ánh vàng,
Vận cọ vẽ trên màn kính bạc
"專修建築長年苦
心望英文弍憑囏"" (***)
"Chuyên tu Kiến Trúc trường niên khổ
Tâm vọng Anh văn nhị bằng gian"
Vẫn sớm tối đêm ngày phây búc,
Tranh tặng bạn, thỏa nỗi nhớ mong
Nào bút tây, nào cọ vẽ, nào eke, thước, tẩy
Giấy galgo to nhỏ cũng đành,
Còn bao nhiêu đồ án chửa thành . ..
Gắng lên, chẳng bõ công mình.
________
(*) 賀梨英朋友亶生日
(Hạ Lê Anh bằng hữu Đản sinh nhật) : Tặng bạn Lê Anh nhân ngày sinh nhật.
(**) Nghe đồn nhà Lê V.Anh cô nương ở đấtLê Văn Lương Thanh Xuân (?)
(***)
"專修建築長年苦
心望英文弍憑囏"" (**)
"Chuyên tu Kiến Trúc trường niên khổ
Tâm vọng Anh văn nhị bằng gian"
Chuyên ngành Kiến trúc đã phải nhiều năm ròng vất vả,
Lại mong muốn học bằng hai tiếng anh, thêm phần gian khó.
(Hạ Lê Anh bằng hữu Đản sinh nhật)
Tiếng rằng ai tóc ngắn đất
Đến hôm nay đôi nửa đã ánh vàng,
Vận cọ vẽ trên màn kính bạc
"專修建築長年苦
心望英文弍憑囏"" (***)
"Chuyên tu Kiến Trúc trường niên khổ
Tâm vọng Anh văn nhị bằng gian"
Vẫn sớm tối đêm ngày phây búc,
Tranh tặng bạn, thỏa nỗi nhớ mong
Nào bút tây, nào cọ vẽ, nào eke, thước, tẩy
Giấy galgo to nhỏ cũng đành,
Còn bao nhiêu đồ án chửa thành . ..
Gắng lên, chẳng bõ công mình.
________
(*) 賀梨英朋友亶生日
(Hạ Lê Anh bằng hữu Đản sinh nhật) : Tặng bạn Lê Anh nhân ngày sinh nhật.
(**) Nghe đồn nhà Lê V.Anh cô nương ở đất
(***)
"專修建築長年苦
心望英文弍憑囏"" (**)
"Chuyên tu Kiến Trúc trường niên khổ
Tâm vọng Anh văn nhị bằng gian"
Chuyên ngành Kiến trúc đã phải nhiều năm ròng vất vả,
Lại mong muốn học bằng hai tiếng anh, thêm phần gian khó.
Văn tiễn nghĩa sĩ Trần Dậu
Hỡi ơi !
Đàn đẫm tiếng buồn,
Lòng người sầu thảm.
Hai mươi năm đèn sách,
Ru rú góc nhà dẫu có ích chi?
Làm một chuyến Đông du,
Tuy xa nước mà học bao điều lạ!
Nhớ năm xưa
Cần mẫn học hành, chăm lo dạo phố
Chưa học được đến 2kyu nhưng cũng đang chập chững
Việc chép, việc nhìn, việc nghe, việc nói
Vốn đã làm quen
Tự nấu, tự lo, tự chăn, tự chiếu,
Tay chưa từng mó
Tiếng phong hạc phập phồng hơn mươi tháng,
Mong tin nhà như nắng hạn trông mưa.
Tình bè bạn xa cách đã đôi năm,
Nhớ cái thuở đã cùng chung lớp học.
Đêm ngắm trăng tròn nơi xứ lạ,
Ngày xem đào biếc lúc tháng tư
Những muốn vui, muốn cười, muốn nói
Một mớ bạn nơi phương nam chờ đợi,
Há chỉ chờ kẻ chỉ biết vấn vương?
Giờ chẳng ai giục, ai mắng
Vẫn tự thân mà gắng sức học hành
Phen này xin ra sức đoạn kình.
Chẳng thèm trốn ngược trốn xuôi,
Khá thương thay
Sẽ chẳng được bên cha bên mẹ,
Theo dòng đời tạm đáp cánh phương xa
Chẳng qua là có chí học hành
Lại sẵn bạc nên thôi đành bay vậy
Nào các bên bác mẹ, chẳng đặng ngậm ngùi
Nào mấy đám chị em, không đành quyến luyến
Trong bụng có một bồ tri thức
Nào chịu cho nước mắt mài mòn
Trong tay cầm một mớ thời cơ,
Nào để cho tư tình bịn rịn?
Chẳng phải bắt ép, buộc đi bằng được
Mà vì đi cho thỏa chí vẫy vùng
Nhưng nghĩ rằng
Chăn ấm đệm êm ơn mẹ
Xe ngon nhà đẹp sức cha
Hai mươi năm tồn tại trên đời
Đã làm chi báo ân cha mẹ?
Vì ai khiến thân cha khó nhọc,
ăn tuyết nằm sương ?
Vì ai xui lòng mẹ mệt nhoài,
xiêu mưa ngà gió ?
Sống làm chi theo quân chơi bời
quẳng sách vô gầm, xô nghiêng bàn học
nghĩ lại thêm buồn;
Sống làm chi cái thói la cà,
chia rượu ngọt, gặm bánh mì,
nghe càng thêm hổ.
Thà thác mà đặng câu dịch khái,
về sau tổ phụ cũng vinh,
Hơn còn mà chịu chữ chẩy thây,
lười biếng không đi, rất khổ.
Ôi thôi thôi
Một vé máy bay,
Cả năm cách trở.
Đi mà trả nợ nước non,
Danh thơm chúng bạn đều khen.
Đi mà báo ơn cha mẹ,
Tiếng hay muôn người cùng thưởng.
Ở thì thuận tình, đi thì thuận nghĩa,
Lời dặn ấy đã rành rành
Một chữ nhớ, đủ đền mười hai tháng.
Nước mắt hai hàng, lau chẳng ráo,
Thương vì hai chữ tha hương
Hỡi ơi !
Có đi xin nhớ !
Thăng Long thành,
Canh Dần niên
Tử Hà
Quốc Trung tế tử đản sinh nhật
Sách Đào Tấn chích quái có chép rằng:
Ở Thủ Lệ có con quái trư, cao hơn hai trượng, chân to tựa chân voi, biến hóa thì chẳng khôn lường nhưng khi đi thì ầm ầm như mưa, lại thường ăn nộm bò khô, bánh bột lọc nên ai ai cũng thấy tầm thường.
Con quái trư ấy dung mạo như người, đi ven bờ hồ Thủ Lệ chọn chỗ đất bằng phẳng mà hẻo lánh để định cư, sau biến thành người, biết nói năng, dần dần lớn lên, tốt nghiệp tú tài rồi đậu Đại học. Y thường nhận kết giao bạn bè cả gái lẫn trai, hay rủ rê đàn đúm chơi bời, lại có cả một cô bồ tận bên Úc châu. Hai kẻ này thường thư qua, mail lại với nhau, dẫu tình nghĩa không sâu như nước Đông Hải thì cũng cao tựa núi Nùng.
Con quái Trư ấy từ khi hóa thành người, lại nhân chuyện đỗ đại học, bèn lấy tên là Đỗ Quốc Trung, ý rằng đỗ trường trong nước, chứ không phải trường nước ngoài. Ấy thế mà cái trường của hắn cũng chẳng bình thường. Ra vào thường phải có lệnh bài, ai ai đều cưỡi chiến mã, vàng bạc rủng rỉnh.
Có hòn đá lạ tên là Iphone, con quái trư này dùng để hô phong hoán vũ, gọi bạn kêu bè. Hòn đá này hình dạng bằng phẳng, trơn tuột, trên lại có ký hiệu lạ hình quả táo bị cắn, nghe đồn là do ma pháp của bên Âu châu mà ra.
Ngày con quái trư ấy tìm được viên trân bảo, nó tỏ ra mừng lắm, hý hửng suốt mấy ngày đêm, quên ăn quên ngủ, nhưng vẫn nhớ nhắn tin với cô bồ châu Úc. Lũ người mà hắn kết giao đều tỏ ý bắt hắn phải khao to, nhưng một khi con quái trư này muốn tránh, nào ai có thể cưỡng được hắn? Cũng may là hắn không có trốn mà chỉ tránh thôi. Hắn hẹn đến ngày đại thọ, hắn sẽ phát thiệp anh hùng đi khắp tứ xứ mà hiệu triệu nhân sĩ thiên hạ đến tư gia để cùng mở tiệc.
Ngày rộng tháng dài đã trôi qua, mỗ không có mong ước gì hơn. Đứa con vốn lưu lạc nơi đất khách quê người cũng chẳng thể về mà chung vui được. Nhưng lẽ nào vì thế mà hắn không đánh trống mở cờ, không khao mừng đại thọ đôi mươi?
Đương lúc đói lòng, ta đem bụng dạ ra mà viết vậy, mong rằng hắn đọc được mà y lời ta, mời đủ quan viên hai trăm họ đến cùng chung vui.
Ở Thủ Lệ có con quái trư, cao hơn hai trượng, chân to tựa chân voi, biến hóa thì chẳng khôn lường nhưng khi đi thì ầm ầm như mưa, lại thường ăn nộm bò khô, bánh bột lọc nên ai ai cũng thấy tầm thường.
Con quái trư ấy dung mạo như người, đi ven bờ hồ Thủ Lệ chọn chỗ đất bằng phẳng mà hẻo lánh để định cư, sau biến thành người, biết nói năng, dần dần lớn lên, tốt nghiệp tú tài rồi đậu Đại học. Y thường nhận kết giao bạn bè cả gái lẫn trai, hay rủ rê đàn đúm chơi bời, lại có cả một cô bồ tận bên Úc châu. Hai kẻ này thường thư qua, mail lại với nhau, dẫu tình nghĩa không sâu như nước Đông Hải thì cũng cao tựa núi Nùng.
Con quái Trư ấy từ khi hóa thành người, lại nhân chuyện đỗ đại học, bèn lấy tên là Đỗ Quốc Trung, ý rằng đỗ trường trong nước, chứ không phải trường nước ngoài. Ấy thế mà cái trường của hắn cũng chẳng bình thường. Ra vào thường phải có lệnh bài, ai ai đều cưỡi chiến mã, vàng bạc rủng rỉnh.
Có hòn đá lạ tên là Iphone, con quái trư này dùng để hô phong hoán vũ, gọi bạn kêu bè. Hòn đá này hình dạng bằng phẳng, trơn tuột, trên lại có ký hiệu lạ hình quả táo bị cắn, nghe đồn là do ma pháp của bên Âu châu mà ra.
Ngày con quái trư ấy tìm được viên trân bảo, nó tỏ ra mừng lắm, hý hửng suốt mấy ngày đêm, quên ăn quên ngủ, nhưng vẫn nhớ nhắn tin với cô bồ châu Úc. Lũ người mà hắn kết giao đều tỏ ý bắt hắn phải khao to, nhưng một khi con quái trư này muốn tránh, nào ai có thể cưỡng được hắn? Cũng may là hắn không có trốn mà chỉ tránh thôi. Hắn hẹn đến ngày đại thọ, hắn sẽ phát thiệp anh hùng đi khắp tứ xứ mà hiệu triệu nhân sĩ thiên hạ đến tư gia để cùng mở tiệc.
Ngày rộng tháng dài đã trôi qua, mỗ không có mong ước gì hơn. Đứa con vốn lưu lạc nơi đất khách quê người cũng chẳng thể về mà chung vui được. Nhưng lẽ nào vì thế mà hắn không đánh trống mở cờ, không khao mừng đại thọ đôi mươi?
Đương lúc đói lòng, ta đem bụng dạ ra mà viết vậy, mong rằng hắn đọc được mà y lời ta, mời đủ quan viên hai trăm họ đến cùng chung vui.
Du Xuân Chiếu
Thuở trước có tiết Trung Thu, mấy lần định dạo chơi. Tiết Noel vài lần định hội họp, há nào phải là phường lông bông, hứng lên mà chạy khắp Hà Thành, tự ý mà rong chơi? Làm như thế cốt để giải tỏa căng thẳng, chọn chỗ mà tiêu tiền, tạo động lực mà học tập. Trên kính mệnh trời, dưới theo ý dân, nếu có tiện thì đi, cho nên việc ăn uống thường xuyên, bạn bè vui vẻ.
Thế mà nhiều kẻ lại theo ý riêng, coi thường mệnh trời, không noi theo dịp Trung Thu, Dương Tiết mà cứ cam phận ngồi nhà, đến nỗi đường truyền tắc nghẽn, nước điện tổn hao, muôn người ủ rũ. Ta rất đau đớn, không thể không cất lời.
Huống chi mùa Xuân là tết của muôn hoa, dù có chút nắng gắt, nhưng được cái khí thế của đất trời, là chính giữa của tứ thời bát tiết, là mùa đốt pháo ngầm, đánh tổ tôm sóc đĩa. Tiện nghi hạch toán cuối năm. Mùa này nghỉ nhiều mà dàn trải, tiền không nhiều nhưng cũng rủng rỉnh, đường không vắng nên rất đông vui, náo nhiệt. Xem khắp bốn mùa quanh năm, thực là mùa nghỉ ngơi, giải trí, đúng là thời khắc thưởng trà đàm đạo.
Ta muốn nhân tiết ấy mà ngao du, ý các người thế nào?
[Kính lạy Lý Triều Thái Tổ Hoàng Đế, con đạo văn của ngài !]
Kỷ Sửu niên Chúc thư
Di Chúc năm Kỷ Sửu 2009
Cuộc vui chơi, giải trí của bạn bè ta phải trải qua nhiều thời kỳ, phải lê la nhiều hơn nữa, song nhất định thú vị thêm bội phần.
Đó là điều chắc chắn.
Tôi có ý định đến ngày nào đó sẽ đi tới nhà tất cả mọi người để hàn huyên với anh chị em, cán bộ và học sinh của mình. Thăm hỏi các cụ phụ lão, các bạn đoàn viên và nhi đồng yêu quý vẫn ngày đêm đập phá cùng chúng ta.
Kế theo đó, tôi sẽ thay mặt anh em bạn bè mà cảm ơn gia quyến mọi người đã giúp đỡ chúng ta ăn chơi nhảy múa trong một năm qua, cảm ơn các quán trà, cafe, tiệm ăn đã moi tiền của chúng ta.
*
**
Ông Nguyễn Công Trứ ở trỏng là người làm thơ rất nổi tiếng từng có câu :"Nam nhi sinh tử yếu vi kỳ - Khẳng hứa càn khôn tự chuyển di", hiểu nôm ra là làm trai phải chơi bạo trong trời đất, chớ có chờ bè bạn nó rủ rồi mới đi.
Năm nay Kỷ Sửu, tôi qua tuổi 19, đã là lớp thanh niên 2.0 nhưng tinh thần, đầu óc vẫn ôm khư khư giấy mực bút nghiên. Khi người ta đã ngoài 18 tuổi thì có đủ mọi quyền, làm gì tùy ý, điều đó cũng không có gì lạ.
Nhưng ai mà đoán được tôi còn vui chơi với bạn bè, còn lăng xăng được mấy xuân nữa?
Vì vậy, tôi để sẵn mấy lời này, phòng khi tôi chẳng lăng xăng được nữa mà ngẫm lại, thì cả mọi người, cả tôi đều đỡ khỏi hụt hẫng, có điều mà nhớ lại vậy.
TRƯỚC HẾT NÓI VỀ HỌC. Nhờ có giáo trình đổi mới, quy trình giảng dạy, kiểm tra cũng tân tiến mà anh em ngày càng trượt nhiều hơn. Thế cho nên từ khi đi học cho đến nay, anh em thường chủ trương học cho qua là chính, lận đật pass hết môn này đến môn khác, vượt qua mặc cảm này đến mặc cảm khác.
Đoàn kết là một truyền thống cực quý của anh em ta. Các anh em từ Kiến Trúc, Kinh Tế đến Giao Thông đều phải giữ gìn sự đoàn kết nhất trí như giữ gìn con ngươi của mắt mình.
Đã học là phải học đủ các môn, thường xuyên đổi giáo trình, củng cố phát triển kiến thức mà thằng khác đang học, phải có tinh thần thi hộ xuyên trường, xuyên lớp.
Bạn bè ta là học nhiều trường, mỗi trường đều có quy chế riêng nhưng nhiều lúc vẫn thi hộ nhau được, anh em chớ có bỏ qua cơ hội mà để rồi nuối tiếc ngàn thu.
BẠN BÈ ta nói chung là nuột. Mọi việc ăn chơi đều không quản đường xa, có chí quỵt tiền. Anh em ta phải chăm lo giáo dục đạo đức ăn chơi, đào tạo nhau thành những dân chơi có cả lượng và chất.
Bồi dưỡng thế hệ dân chơi cho đời sau là một việc rất quan trọng và cần thiết.
CHA MẸ chúng ta ở nội đô cũng như ngoại thị, bao năm chịu đựng gian khổ, bị khủng hoảng kinh tế, lạm phát đe dọa mà vẫn kiên cường, vẫn nuôi chúng ta ăn học. Từ ngày anh em ta chơi với nhau, các bậc phụ huynh vui mừng một phần mà lo lắng đến chín chục phần. Vậy nên mỗi người đều phải răn lại mình, sao cho đỡ phiền lòng bác mẹ.
Cuộc Kháng Chiến Kiến Ái(Tức là công cuộc kiến thiết tình yêu) của anh em ta mỗi người mỗi khác. Anh em ta có thể hy sinh nhiều người, đánh mất nhiều việc nhưng dù sao cũng là vì điều mà mình nhất mực mong muốn.
Còn thân, còn xác, còn tiền
Nhưng không bạn gái, ưu phiền nghìn năm !
Dù khó khăn, gian khổ đến mấy, anh em ta nhất định sẽ hoàn thành mục tiêu của riêng mình, để giặc trầm cảm nhất định phải cút khỏi nước ta. Tổ quốc ta, đồng bào ta sẽ vui vẻ mà ngắm pháo hoa. Anh chị em ta sẽ tươi cười mỗi khi xuống phố, sẽ lặng yên mỗi lúc nằm mơ.
VỀ VIỆC RIÊNG.
Suốt năm tôi dốc lòng mà phụng sự trường lớp, phụng sự các bạn. Nay dù biết sắp phải chia tay năm cũ, tôi cũng không có điều gì phải hối hận, chỉ tiếc là chưa phục vụ được nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Sau khi Kỷ Sửu đi rồi, chớ có moi móc những gì tôi làm sai để khỏi lãng phí thì giờ, tiền bạc.
*
**
Cuối cùng, tôi xin để lại muôn vàn dòng ghi chú cho toàn bạn, toàn thể anh chị em, các cụ phụ lão, các em nhi đồng.
Tôi cũng gửi lời chào thân ái đến các đồng chí bằng hữu thế giới, các lưu học sinh Việt Nam.
Điều mong muốn cuối cùng của tôi là :"Đêm nay tôi được toại nguyện, việc của các đồng chí thì mặc kệ, ai nhờ vả gì thì ra giêng"
Hà Nội, ngày 13 tháng 02 năm 2009
Tử Hà
Cuộc vui chơi, giải trí của bạn bè ta phải trải qua nhiều thời kỳ, phải lê la nhiều hơn nữa, song nhất định thú vị thêm bội phần.
Đó là điều chắc chắn.
Tôi có ý định đến ngày nào đó sẽ đi tới nhà tất cả mọi người để hàn huyên với anh chị em, cán bộ và học sinh của mình. Thăm hỏi các cụ phụ lão, các bạn đoàn viên và nhi đồng yêu quý vẫn ngày đêm đập phá cùng chúng ta.
Kế theo đó, tôi sẽ thay mặt anh em bạn bè mà cảm ơn gia quyến mọi người đã giúp đỡ chúng ta ăn chơi nhảy múa trong một năm qua, cảm ơn các quán trà, cafe, tiệm ăn đã moi tiền của chúng ta.
*
**
Ông Nguyễn Công Trứ ở trỏng là người làm thơ rất nổi tiếng từng có câu :"Nam nhi sinh tử yếu vi kỳ - Khẳng hứa càn khôn tự chuyển di", hiểu nôm ra là làm trai phải chơi bạo trong trời đất, chớ có chờ bè bạn nó rủ rồi mới đi.
Năm nay Kỷ Sửu, tôi qua tuổi 19, đã là lớp thanh niên 2.0 nhưng tinh thần, đầu óc vẫn ôm khư khư giấy mực bút nghiên. Khi người ta đã ngoài 18 tuổi thì có đủ mọi quyền, làm gì tùy ý, điều đó cũng không có gì lạ.
Nhưng ai mà đoán được tôi còn vui chơi với bạn bè, còn lăng xăng được mấy xuân nữa?
Vì vậy, tôi để sẵn mấy lời này, phòng khi tôi chẳng lăng xăng được nữa mà ngẫm lại, thì cả mọi người, cả tôi đều đỡ khỏi hụt hẫng, có điều mà nhớ lại vậy.
TRƯỚC HẾT NÓI VỀ HỌC. Nhờ có giáo trình đổi mới, quy trình giảng dạy, kiểm tra cũng tân tiến mà anh em ngày càng trượt nhiều hơn. Thế cho nên từ khi đi học cho đến nay, anh em thường chủ trương học cho qua là chính, lận đật pass hết môn này đến môn khác, vượt qua mặc cảm này đến mặc cảm khác.
Đoàn kết là một truyền thống cực quý của anh em ta. Các anh em từ Kiến Trúc, Kinh Tế đến Giao Thông đều phải giữ gìn sự đoàn kết nhất trí như giữ gìn con ngươi của mắt mình.
Đã học là phải học đủ các môn, thường xuyên đổi giáo trình, củng cố phát triển kiến thức mà thằng khác đang học, phải có tinh thần thi hộ xuyên trường, xuyên lớp.
Bạn bè ta là học nhiều trường, mỗi trường đều có quy chế riêng nhưng nhiều lúc vẫn thi hộ nhau được, anh em chớ có bỏ qua cơ hội mà để rồi nuối tiếc ngàn thu.
BẠN BÈ ta nói chung là nuột. Mọi việc ăn chơi đều không quản đường xa, có chí quỵt tiền. Anh em ta phải chăm lo giáo dục đạo đức ăn chơi, đào tạo nhau thành những dân chơi có cả lượng và chất.
Bồi dưỡng thế hệ dân chơi cho đời sau là một việc rất quan trọng và cần thiết.
CHA MẸ chúng ta ở nội đô cũng như ngoại thị, bao năm chịu đựng gian khổ, bị khủng hoảng kinh tế, lạm phát đe dọa mà vẫn kiên cường, vẫn nuôi chúng ta ăn học. Từ ngày anh em ta chơi với nhau, các bậc phụ huynh vui mừng một phần mà lo lắng đến chín chục phần. Vậy nên mỗi người đều phải răn lại mình, sao cho đỡ phiền lòng bác mẹ.
Cuộc Kháng Chiến Kiến Ái(Tức là công cuộc kiến thiết tình yêu) của anh em ta mỗi người mỗi khác. Anh em ta có thể hy sinh nhiều người, đánh mất nhiều việc nhưng dù sao cũng là vì điều mà mình nhất mực mong muốn.
Còn thân, còn xác, còn tiền
Nhưng không bạn gái, ưu phiền nghìn năm !
Dù khó khăn, gian khổ đến mấy, anh em ta nhất định sẽ hoàn thành mục tiêu của riêng mình, để giặc trầm cảm nhất định phải cút khỏi nước ta. Tổ quốc ta, đồng bào ta sẽ vui vẻ mà ngắm pháo hoa. Anh chị em ta sẽ tươi cười mỗi khi xuống phố, sẽ lặng yên mỗi lúc nằm mơ.
VỀ VIỆC RIÊNG.
Suốt năm tôi dốc lòng mà phụng sự trường lớp, phụng sự các bạn. Nay dù biết sắp phải chia tay năm cũ, tôi cũng không có điều gì phải hối hận, chỉ tiếc là chưa phục vụ được nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Sau khi Kỷ Sửu đi rồi, chớ có moi móc những gì tôi làm sai để khỏi lãng phí thì giờ, tiền bạc.
*
**
Cuối cùng, tôi xin để lại muôn vàn dòng ghi chú cho toàn bạn, toàn thể anh chị em, các cụ phụ lão, các em nhi đồng.
Tôi cũng gửi lời chào thân ái đến các đồng chí bằng hữu thế giới, các lưu học sinh Việt Nam.
Điều mong muốn cuối cùng của tôi là :"Đêm nay tôi được toại nguyện, việc của các đồng chí thì mặc kệ, ai nhờ vả gì thì ra giêng"
Hà Nội, ngày 13 tháng 02 năm 2009
Tử Hà
Hồi ký - Hồi thứ nhất
Hồi ký là hồn núi sông, là tinh túy của đời người. Kẻ nào biết ghi Hồi ký từ sớm thì càng có cơ hội văn hiến. Kẻ nào biết quý trọng Hồi ký càng có cơ hội trường tồn. Thành đấy, bại đấy. Chẳng vì thành mà kiêu, chẳng vì bại mà nản. Cứ bền lòng mà tiến tới, nhìn lại Hồi ký như ngắm mình trong một tấm gương. Ngắm để vẽ, để tô, để sửa. Ắt khuôn mặt càng dễ ưa, dễ coi. Nhân tình nằm ở đó, thế thái cũng ở đó. Chẳng thế mà già trẻ gái giai quen biết ta đều chăm chăm đọc trộm Hồi ký của ta!
*
* *
Hồi thứ nhất.
Mùa thu tháng tám ra đời
Tên ta tuy xấu vẫn ngời ngời vang
Tiết lập Thu, tháng 8 năm Canh Ngọ, trời khô hanh, cỏ cây chuyển sắc vàng, báo hiệu thời kỳ bao cấp đã mạt vận, đất nước chuyển sang vận hội mới. Khi ấy, ta sinh ra đời!
Theo lẽ thường tình, mỗi khi một đứa trẻ sinh ra, mọi người trong nhà đều lấy làm vui mừng lắm lắm. Dĩ nhiên, ta cũng đâu phải ngoại lệ đâu, ai nấy cũng đều vui cả. Thế rồi mọi người mới kiếm cho ta một cái tên, tiêu chí cũng chẳng có gì. Một là để có cái mà làm giấy tờ, không thì sau này không học hành gì được. Hai là cho bằng bạn bằng bè, giống anh giống em, cũng có cái gọi là danh phận, để không nhầm với cái khoai, cái sắn. Ừ thì tên xấu dễ nuôi, tên hay thì sớm chết. Ấy thế nên tên của ta xấu lắm lắm, ngày xưa đức Khổng Tử đã có nhời rồi:
“ Ngô vị kiến hiếu Đức (Ta chẳng thấy ai yêu quý thằng Đức cả) “
Ông bà ta lại còn có câu “Dĩ Đức báo oán (Đem thằng Đức đi mà báo oán)”
Ấy, cái tên của ta xấu xa là vậy đấy ! Mô phật !
Nhưng cái tên xấu để dễ nuôi cũng chỉ là một nhẽ thôi. Cái chính là đều do ông cụ thân sinh ra ta và ông nội ta cả. Ý bề trên mà, nào ai dám can ngăn ! Chả là ngày trước đi tình nguyện quân ở Campuchia, ông cụ thân sinh ra ta và các chiến hữu thân nhau lắm lắm. Nghe cụ kể lại rằng có thuở bên đó khô cạn, thiếu nước uống phải lấy nước tiểu ra mà chế lại lần nữa. Khi ấy có một chú tên Bình lấy trộm của một chú tên Huy. Đấy, các cụ thân nhau là vậy đấy, đến nước tiểu còn trộm của nhau cơ mà!
Ấy đấy, không nói đến chuyện các cụ thân nhau thì không thể làm làm tỏ được cái tên tôi. Mà nói ra thì lại dông dài. Chả là vì mấy cụ chơi thân với nhau, nên đặt tên con cũng làm sao cho nó đủ thân thì mới thôi. Nữ thì đã có mấy chị tên là Nga, Mỹ, Ý. Nam thì có mấy anh là Trung, Pháp, ông anh ruột tôi là Nhật. Vậy mà tên tôi cũng phát xít theo để làm đối trọng với phe kia, thế nên tôi tên là Đức !
Chính ra là ban đầu ông nội tôi, một nhà nho đức cao vọng trọng đặt cho tôi cái tên ấy với nghĩa khác (Tôi cũng chả biết là nghĩa gì sất). Nhưng rồi hóa ra cái tên tôi cải biên thành thế này, thôi thì một phen làm phát xít vậy !
Xin quý anh chị em chớ có đem tên cúng cơm tôi ra mà trêu tôi nhé. Anh chị em mà có lòng, xin chờ xem tiếp hồi sau :
Gần một tuổi, kiếp cầm ca
Đêm dài ngày ngắn, Tử Hà biết đi !
*
* *
Hồi thứ nhất.
Mùa thu tháng tám ra đời
Tên ta tuy xấu vẫn ngời ngời vang
Tiết lập Thu, tháng 8 năm Canh Ngọ, trời khô hanh, cỏ cây chuyển sắc vàng, báo hiệu thời kỳ bao cấp đã mạt vận, đất nước chuyển sang vận hội mới. Khi ấy, ta sinh ra đời!
Theo lẽ thường tình, mỗi khi một đứa trẻ sinh ra, mọi người trong nhà đều lấy làm vui mừng lắm lắm. Dĩ nhiên, ta cũng đâu phải ngoại lệ đâu, ai nấy cũng đều vui cả. Thế rồi mọi người mới kiếm cho ta một cái tên, tiêu chí cũng chẳng có gì. Một là để có cái mà làm giấy tờ, không thì sau này không học hành gì được. Hai là cho bằng bạn bằng bè, giống anh giống em, cũng có cái gọi là danh phận, để không nhầm với cái khoai, cái sắn. Ừ thì tên xấu dễ nuôi, tên hay thì sớm chết. Ấy thế nên tên của ta xấu lắm lắm, ngày xưa đức Khổng Tử đã có nhời rồi:
“ Ngô vị kiến hiếu Đức (Ta chẳng thấy ai yêu quý thằng Đức cả) “
Ông bà ta lại còn có câu “Dĩ Đức báo oán (Đem thằng Đức đi mà báo oán)”
Ấy, cái tên của ta xấu xa là vậy đấy ! Mô phật !
Nhưng cái tên xấu để dễ nuôi cũng chỉ là một nhẽ thôi. Cái chính là đều do ông cụ thân sinh ra ta và ông nội ta cả. Ý bề trên mà, nào ai dám can ngăn ! Chả là ngày trước đi tình nguyện quân ở Campuchia, ông cụ thân sinh ra ta và các chiến hữu thân nhau lắm lắm. Nghe cụ kể lại rằng có thuở bên đó khô cạn, thiếu nước uống phải lấy nước tiểu ra mà chế lại lần nữa. Khi ấy có một chú tên Bình lấy trộm của một chú tên Huy. Đấy, các cụ thân nhau là vậy đấy, đến nước tiểu còn trộm của nhau cơ mà!
Ấy đấy, không nói đến chuyện các cụ thân nhau thì không thể làm làm tỏ được cái tên tôi. Mà nói ra thì lại dông dài. Chả là vì mấy cụ chơi thân với nhau, nên đặt tên con cũng làm sao cho nó đủ thân thì mới thôi. Nữ thì đã có mấy chị tên là Nga, Mỹ, Ý. Nam thì có mấy anh là Trung, Pháp, ông anh ruột tôi là Nhật. Vậy mà tên tôi cũng phát xít theo để làm đối trọng với phe kia, thế nên tôi tên là Đức !
Chính ra là ban đầu ông nội tôi, một nhà nho đức cao vọng trọng đặt cho tôi cái tên ấy với nghĩa khác (Tôi cũng chả biết là nghĩa gì sất). Nhưng rồi hóa ra cái tên tôi cải biên thành thế này, thôi thì một phen làm phát xít vậy !
Xin quý anh chị em chớ có đem tên cúng cơm tôi ra mà trêu tôi nhé. Anh chị em mà có lòng, xin chờ xem tiếp hồi sau :
Gần một tuổi, kiếp cầm ca
Đêm dài ngày ngắn, Tử Hà biết đi !
Trung Thu Hịch Tag
Trung Thu Giăng Sáng Như Gương
Tử Hà Ngồi Hịch, Nhớ Thương Bạn Bè !
Ta thường nghe:
Tiết Trung Thu trăng sáng ngời ngời, quần tinh ủng nguyệt. Mây tỏa hào quang, gió đưa hương mới. Từ xưa tới nay, tiết trời như vậy không phải là hiếm nhưng cũng chẳng nhiều. Ví thử có mấy khi được tận hưởng cái lạc thú ấy? Không biết đến thú vui Trung thu, sau này lấy gì mà bốc phét với tử tôn cho được?
Các ngươi vốn dòng trí thức, thông hiểu thi thư. Kẻ thì FPT Fabulous, người thì IBD- NEU.Kẻ thì Đại học Quốc Gia, người thì khoa Ngoại Ngữ.Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện hóng gió, ngắm giăng mà nói:
Tử Hà ta là người thế nào? Thân lo bốc phét, vẽ vời mà vẫn không quên cái sự ngắm giăng ở đời. Ấy là bởi một lẽ là Giăng đẹp lắm, huyền ảo lắm. Khuya về bát ngát mà giăng lại ngân chìm cả thuyền. Phoebe Lê là người thế nào mà lại lấy tên đặt theo ánh trăng? Cái sự đó chắc các ngươi và ta đều rõ cả. Ví như để mình hắn ngắm giăng, hóa chẳng phải là em bé tự kỉ ru? Há chẳng phải là tự sướng ru? Há chẳng phái chúng ta mang tội ngàn thu ru ?
Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời bài bạc, lớn gặp buổi IT. Lén nhìn NaChi đi nghênh ngang ngoài đường, bốc đít rú ga mà làm loạn đường phố. Bánh gối, nem chua mà bịt miệng thiên hạ. KFC to béo mà hòng phớt lờ mấy vụ bánh gối?
Ta thường bốc phét quên ăn, nửa đêm chat chit, cày barn leo top, add tag thành thần. Chỉ giận chưa thể đập tan Facebook, quét sạch app, đẩy lùi game flash. Dẫu cho barn đêm ngày bâu đầy cỏ dại, mysticbox ngày kín bưng không mở, ta cũng cam lòng.
Chúng ta làm bạn đã lâu, tán dóc đêm ngày. Không có tiền lại rủ nhau đi ăn ké, không muốn học lại bè lũ đi xem phim. Học tốt thì vẫn qua mà học ngu thì vẫn Bis ( Xin lỗi, em chỉ là Nachi :( ). Xem phim thì có Vincom, uống nước thì Trà hoa quán. Lúc thanh toán, rủ nhau té hết, lúc ăn khao lại kéo thêm bạn bè. So với anh em cùng cha khác ông nội, nào há có kém gì?
Nay Chuối xinh nhìn bạn buồn mà không biết trêu, đến ngày chơi mà không thấy hẹn. Làm kiếp bạn bè mà không biết rủ rê, ở nhà trầm cảm mà lấy đó làm vui sướng.
Kotori lấy việc nhuộm tóc làm vui, Pose ảnh làm thích. Đức Anh lại chăm lo ruộng vườn để đuổi kịp bạn bè. Việt lại quyến luyến nữ nhi để thỏa lòng vị kỷ. Kẻ vì đường học hành mà quên việc đập phá, ham trau dồi kiến thức mà trễ nải việc chơi. Có kẻ thích ngực to, bụng thêm mấy múi.
Nếu bất chợt Trung Thu đến, sách vở nhà trường không thể biến thành polimer. Lúc bấy giờ, chúng ta đều trầm cảm, đau xót biết chừng nào! Facebook hay nhưng cũng không bằng đêm trăng dẹp. Tiếng xe ga, tiếng hò réo ngoài đường làm ta thêm điếc tai. Lúc bấy giờ, chúng ta đều ngồi lặng, khác gì bọn vô năng? Chẳng những anh chị ta thấy ngứa mắt khi ta ở nhà, ba mẹ ngươi não nề nhìn ngươi nơi xó cửa. Chẳng những mang tiếng là tự kỉ mà còn không biết lấy gì bốc phét mấy hôm đi học. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn học, phỏng có được chăng?
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc để dành tiền làm nguy; nên lấy việc chuẩn bị xe làm sợ. Phải xin phép cha mẹ, rủ rê bạn bè. Khiến cho ai nấy đều kẹp năm kẹp ba, mọi người ví đều dày, có thể đi hết đường này phố nọ, làm mấy bữa đêm khắp chốn Hà Thành. Như thế chẳng những xăng xe của ta hao mòn mà săm lốp các ngươi cũng bầm rập; chẳng những bụng dạ ta no nê, mà túi ví các ngươi cũng trống rỗng; chẳng những ta có cớ để bàn tiếp những lần sau mà các ngươi cũng biết đường chuẩn bị tiền bạc; chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm; chẳng những thụy hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không?
Nay ta chọn Friend list trang nhà mà tag thành 1 cột gọi là Ăn chơi TAG lược. Nếu các ngươi biết rõ TAG này, theo ý ta mà rủ rê thì trọn đời được mịn não. Nhược bằng khinh bỏ TAG này mà không comment thì hàng ngày sẽ bị ta hack não,
Vậy nên ta TAG bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta!
Lạy Trần Triều Hưng Đạo Đại Vương đệ nhất Đức thánh ông thượng đẳng thần, con đạo văn ngài!
Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010
Thói ngụy biện ở người Việt (*)
* Lẽ ra tiêu đề nên là “những thói ngụy biện thường gặp khi tranh luận” vì không chỉ riêng người Việt mới có những thói tật như thế, nhưng vì tôn trọng tác giả nên vẫn giữ nguyên bản, chỉ xin chú thích thêm ở đây.
bài viết của giáo sư nguyễn văn tuấn, cop từ nguồn blogspot.
http://ghicheptanman.blogspot.com/2010/05/thoi-nguy-bien-o-nguoi-viet.html
—
Tranh luận trên các diễn đàn công cộng là một hình thức trao đổi ý kiến không thể thiếu được trong một xã hội văn minh. Ở nhiều nước, lưu lượng của những tranh luận cởi mở và nghiêm túc được xem là một dấu hiệu của một xã hội lành mạnh. Ở các nước phương Tây, hầu như ngày nào báo chí cũng có những bài của những cây bỉnh bút tranh luận về một vấn đề nóng nào đó. Trên tivi cũng có những cuộc tranh luận trực tiếp giữa hai hay nhiều người về những chủ đề từ “đại sự” đến những vấn đề tưởng như nhỏ nhất. Trong các hội nghị khoa học, trước một vấn đề còn trong vòng nghi vấn, người ta cũng có những chuyên gia tranh luận dưới dạng những bài giảng khoa học.
Nhưng thế nào là tranh luận nghiêm túc? Nói một cách ngắn gọn, cũng như trong một cuộc đấu võ, một tranh luận nghiêm túc là một cuộc tranh luận có qui tắc, mà trong đó người tham gia không được, hay cần phải tránh, phạm luật chơi. Những qui tắc chung và căn bản là người tham gia chỉ phát biểu bằng cách vận dụng những lí lẽ logic, với thái độ thành thật và cởi mở, chứ không phát biểu theo cảm tính, lười biếng, hay biểu hiện một sự thiển cận, đầu óc hẹp hòi.
Để đạt những yêu cầu này, người tranh luận nghiêm túc trước khi phát biểu hay đề xuất ý kiến, đưa ra lời bình phẩm của mình, cần phải xem xét tất cả các trường hợp khả dĩ, phải cân nhắc những quan điểm và những cách giải thích khác nhau, phải đánh giá ảnh hưởng của sự chủ quan và cảm tính, phải tập trung vào việc tìm sự thật hơn là muốn mình đúng, phải sẵn sàng chấp nhận những quan điểm không được nhiều người ưa chuộng, và phải ý thức được định kiến và chủ quan của chính mình. Khi tranh luận phải nhất quán là chỉ xoay quanh chủ đề bàn luận, luận điểm bàn luận chứ không đi lạc đề. Không công kích vào cá nhân và nhân thân của người tham gia tranh luận.
Đó là những đòi hỏi khó khăn cho một cuộc tranh luận nghiêm túc có ý nghĩa, và không phải ai cũng có khả năng đạt được những yêu cầu này, nhất là đối với người Việt vốn chưa quan với văn hóa tranh luận. Do đó, không mấy ai ngạc nhiên khi thấy có quá nhiều trường hợp chất lượng của những cuộc tranh luận giữa người Việt rất thấp. Chỉ cần xem qua những cái-gọi-là “tranh luận” trên các diễn đàn báo chí (và nhất là các “chat room” hay blog), người ta có thể thấy đó không phải là tranh luận, mà là những cuộc đụng độ giữa các cá nhân tham gia tranh luận, những cuộc chửi bới, chẳng có lí luận của người tranh luận. Ngoài ra, đối với một số người tham gia bình luận về một câu chuyện nào đó là một cuộc dàn xếp, một sự đóng kịch, nhằm tung hỏa mù hoặc lên lớp, hoặc a dua theo đám đông. Đó là những kịch bản ngớ ngẩn đến tội nghiệp. Ngớ ngẩn là vì người xuất hiện chẳng nói được gì cho đầy đủ, mà cũng chẳng phân tích một vấn đề gì cho đến nơi đến chốn.
Thật vậy, rất nhiều trường hợp, những cuộc tranh luận giữa người Việt chỉ là những cuộc chửi lộn, mà trong đó người ta tha hồ vung vít, ném liệng vốn liếng chữ nghĩa qua lại một cách hỗn độn, mà chẳng cần để ý đến logic hay các nguyên tắc của tranh luận là gì. Hơn nữa, rất dễ dàng nhận thấy rằng trong các cuộc tranh luận đó người ta nhắm vào mục tiêu là nhân thân, cá nhân của người tranh luận chứ không nhắm vào quan điểm và lí lẽ của người đó. Thay vì tranh luận thẳng vào vấn đề, người ta tìm cách gắn cho đối phương một nhãn hiệu, và từ đó làm lu mờ đi quan điểm của họ. Trong hầu như những tranh luận, nhiều người cố tìm hay tạo cho mình một vị trí đạo cao đức trọng cả bằng cách gắn cho đối phương những danh từ và tính từ mang tính miệt thị, một thủ đoạn có khả năng làm cho một cuộc tranh luận trở nên một cuộc ẩu đã ngôn từ đinh tai nhức óc thay vì là một trao đổi khoa học.
Thực ra, đó là một hình thức ngụy biện, một lỗi lầm cơ bản nhưng nghiêm trọng trong tranh luận. Nói một cách đơn giản, ngụy biện là những nhầm lẫn trong lí luận và suy luận. Ngụy biện khác với logic. Logic, nói một cách ngắn gọn trong trường hợp này, là những qui ước quản lí tính nhất quán trong việc sử dụng ngôn ngữ. Giới triết học Tây phương đã bỏ khá nhiều công sức để phân biệt thế nào là logic và thế nào là ngụy biện. Aristotle có lẽ là một nhà logic học đầu tiên có công phát triển các qui tắc và hệ thống suy luận. Trong quá trình làm việc, ông phát hiện ra nhiều lỗi lầm mà sau này người ta quen gọi là những “ngụy biện.” Mặc dù Aristotle là một nhà nhà logic học đầu tiên có công liệt kê và phân loại những loại ngụy biện, thầy của ông (Plato) mới xứng đáng được vinh danh như là một nhà triết học đầu tiên đã có công sưu tầm những ví dụ về ngụy biện. Kể từ khi Plato và Aristotle, đã có khá nhiều nhà triết học và logic học như John Locke, John Stuart Mill, Jeremy Bentham, và Arthur Schopenhauer cũng có nhiều cống hiến quan trọng trong việc nghiên cứu về ngụy biện.
Điều đáng chú ý là những lỗi lầm về ngụy biện ở người Việt lại hay thấy trong giới có học. Chỉ cần điểm qua báo chí, websites, blog, v.v… chúng ta dễ dàng thấy rất nhiều cái-gọi-là “tranh luận” thật ra chỉ là ngụy biện. Tuy nhiên, nhiều người vẫn chưa biết đó là những ngụy biện, mà thậm chí còn hết lời khen ngợi kẻ ngụy biện là … uyên bác! Điều này cho thấy trong những người Việt học cũng có người rất lười biếng suy nghĩ và chẳng phân biệt được thật và giả, không có khả năng nhận dạng được ngụy biện. Phải ghi nhận một điều là internet đã rất tuyệt vời, vì qua những “tranh luận” và chửi bới của những kẻ tham gia trên internet, chúng ta biết được bộ mặt xấu xí đằng sau những người mang nhãn mác “trí thức” hay “có học”. Những kẻ này tương đối nguy hiểm, vì với cái nhãn mác “có học” đó, họ có cơ hội làm lũng đoạn xã hội và trở thành những con vi khuẩn làm nhiễm trùng nền học thuật nước nhà. Do đó, cần phải giúp họ nhận ra đâu là ngụy biện và đâu là logic.
Thực ra, nhận dạng ngụy biện không phải là một việc làm khó khăn. Nói chung chỉ với một lương năng bình dân, người ta có thể phân biệt một phát biểu mang tính ngụy biện với một phát biểu logic. Tuy nhiên, cũng có nhiều dạng thức ngụy biện mà vẻ bề ngoài hay mới nghe qua thì rất logic, nhưng thực chất là phi logic. Những loại ngụy biện núp dưới hình thức “khoa học” này không dễ nhận dạng nếu người đối thoại thiếu kiến thức về logic học hay thờ ơ với lý lẽ. Do đó, một điều quan trọng trong tranh luận là cần phải phát hiện và nhận dạng những hình thức ngụy biện, và quan trọng hơn, cần phải hiểu tại sao chúng sai. Có thể phân loại ngụy biện thành nhiều nhóm khác nhau liên quan đến việc đánh lạc vấn đề, lợi dụng cảm tính, thay đổi chủ đề, nhầm lẫn trong thuật qui nạp, lý luận nhập nhằng, phi logic, và sai phạm trù. Trong khuôn khổ giới hạn, người viết bài này không có tham vọng trình bày tất cả những loại ngụy biện một cách chi tiết (vì việc này đã được hệ thống hóa trong nhiều sách về logic học), mà chỉ muốn liệt kê ra những loại ngụy biện thường hay gặp trong báo chí và truyền thông, hầu giúp bạn đọc có thể phân biệt giữa chân và giả.
Liệt kê sau đây là một loạt những ngụy biện phổ biến hay thấy ở người Việt. Những ngụy biện này có thể phân thành 7 nhóm như sau:
• Đánh tráo chủ đề
• Lợi dụng cảm tính và đám đông
• Làm lạc hướng vấn đề
• Qui nạp sai
• Nhập nhằng đánh lận con đen
• Phi logic
• Các nhầm lẫn khác
Nhóm 1. Đánh tráo chủ đề
1. Công kích cá nhân (ad hominem). Đây là một loại ngụy biện phổ biến nhất, thấp kém nhất, nguy hiểm nhất, nhưng có “công hiệu” nhất, vì nó tấn công vào cá nhân của người tranh luận, và tìm cách trốn tránh luận điểm của cá nhân đó. Hình thức ngụy biện này thường xuất hiện dưới dạng: Ông A phát biểu về một vấn đề; ông B tấn công vào cá nhân ông A, và làm cho người ta nghi ngờ luận điểm của ông A. Tuy nhiên, có thể không có mối liên hệ nào giữa cá nhân và luận điểm của ông A.
Có hai hình thức thuộc loại ngụy biện này. Thứ nhất là dưới hình thức sỉ nhục, hay chửi rủa. Khi bất đồng ý kiến, người ngụy biện chỉ việc công kích vào cá nhân của người phát biểu. Chẳng hạn như “Ông nói là những người vô thần có đạo đức, vậy mà chính ông là người từng li dị với vợ con,” hay “Ông là người làm kinh tế, không biết gì về khoa học, mà nói chuyện khoa học”. Đây là một ngụy biện, bởi vì sự thật của phát biểu không tùy thuộc vào cá nhân của người phát biểu, mà là logic của lời phát biểu. Cũng nằm trong loại ngụy biện này là thói dùng một đặc điểm của một vật thể nào đó để ứng dụng cho một cá nhân hay một vật thể khác. Ví dụ: “Anh học của Tây có vài chữ mà đã quay lại chửi bới đồng nghiệp à? Anh là con công cháu cha, anh không hiểu gì về sự nghèo khổ của chúng tôi.”
2. Lợi dụng quyền lực (ad verecundiam). Đây là loại ngụy biện dùng những nhân vật nổi tiếng hay được nhiều người ái mộ để tìm sự ủng hộ cho luận điểm của mình. Chẳng hạn như “Isaac Newton là một thiên tài, và ông tin vào Thượng đế,” làm như ông Newton là người có thẩm quyền để chúng ta tin vào Thượng đế. Thẩm quyền không thuyết phục được ai; chỉ có sự thật, lí lẽ và logic mới quan trọng và có khả năng thuyết phục.
3. Lợi dụng nặc danh. Trong trường hợp này, người ngụy biện không nêu danh tính người có thẩm quyền, và vì không ai biết tên người có thẩm quyền nên không ai có thể kiểm chứng sự chính xác của lời phát biểu. Một loại ngụy biện khác có quan hệ với loại này là dùng lời đồn đại để làm cơ sở lập luận. Giới công an hay sử dụng ngụy biện này, ví dụ như “Một viên chức tình báo cho biết chính anh từng hoạt động cho địch.”
4. Lợi dụng tác phong. Loại ngụy biện này dùng tác phong hay cách làm việc hay một đặc tính nào đó của đối tượng để cố thuyết phục về tính hợp lí của phát biểu. Tiêu biểu cho loại ngụy biện này là những phát biểu như “Nixon thất cử vì ông ta thường hay ra mồ hôi trên trán,” hay “Tại sao anh không nghe theo lời khuyên của anh chàng ăn mặc bảnh bao đó?” Thực ra, “bảnh bao” và “mồ hôi trên trán” chẳng có dính dáng gì đến vấn đề đang bàn thảo.
5. Luận điệu cá trích. Loại ngụy biện này thường hay được ứng dụng khi một người nào đó đưa vào những phát biểu không dính dáng gì đến vấn đề đang tranh luận, nhằm mục đích đánh lạc hướng vấn đề. Ví dụ: “Anh có thể nói rằng tử hình là một hình thức không có hiệu quả trong việc chống lại tội phạm, nhưng còn nạn nhân của tội phạm thì sao? Gia đình của nạn nhân sẽ nghĩ gì khi họ thấy tên sát nhân người thân của họ bị giam giữ trong nhà tù bằng đồng tiền của chính họ. Họ có nên nuôi dưỡng những tên sát nhân như thế không?”
6. Luận điệu ngược ngạo. Bằng chứng luôn luôn là gánh nặng của người phát biểu. Do đó, tìm cách chuyển gánh nặng đó cho một người khác là một thủ đoạn của những người ngụy biện. Chẳng hạn như trong câu này “Anh nói rằng ăn nhiều mỡ không liên quan đến cholesterol, nhưng anh có thể chứng minh điều đó không?” Đáng lẽ người phát biểu phải chứng minh, nhưng công việc đó lại được chuyển cho người đối thoại!
Nhóm 2. Lợi dụng cảm tính và đám đông
7. Dựa vào bạo lực (ad baculum). Ngụy biện dựa vào bạo lực thực chất là một sự đe dọa, nhằm mục đích gây áp lực cho người đối thoại phải chấp nhận một kết luận nào đó. Loại ngụy biện này thưởng được giới chính khách dùng, và có thể tóm gọn bằng một câu “chân lí thuộc về kẻ mạnh”. Sự đe dọa không hẳn chỉ xuất phát từ người phát biểu, mà có thể từ một người khác. Ví dụ như “Những ai không tin vào chính sách của Nhà nước sẽ phải trả giá đắt”, hay “Được rồi, tôi đã biết số điện thoại của anh và biết anh đang ở đâu. À, tôi có nói cho anh biết là tôi mới mua một cây súng ngắn chưa nhỉ?”
8. Lợi dụng lòng thương hại (ad misericordiam). Đây là một loại ngụy biện dựa vào lòng trắc ẩn của người đối thoại để người đối thoại chấp nhận lí lẽ của mình. Ví dụ như “Anh ấy không có giết người bằng búa. Làm ơn đừng tuyên án anh ấy có tội, anh ấy đang trải qua một giai đoạn khủng hoảng tinh thần,” hay “Tôi hi vọng anh sẽ chấp nhận đề nghị này, chúng ta đã tiêu ra ba tháng nay để bàn rồi đấy.”
9. Lợi dụng hậu quả (ad consequentiam). Ngụy biện loại này thường được biểu hiện qua cách phát biểu “A hàm ý B, B là sự thật, do đó A là sự thật”. Ví dụ: “Nếu vũ trụ được một đấng chí tôn thượng đế tạo nên, chúng ta có thể thấy những hiện tượng được tổ chức một cách thứ tự. Và hiện tượng chung quanh chúng ta quả rất thứ tự, vậy đấng chí tôn thượng đế chính là người tạo nên vũ trụ,” hay “Anh phải tin vào Đảng Cộng hòa, chứ nếu không cuộc đời này sẽ chẳng có ý nghĩa” (hay là nói một cách ngược lại: cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì nếu không có Đảng cộng hòa!)
10. Lạm dụng chữ nghĩa. Đây là một loại ngụy biện dựa vào dùng những chữ mang cảm tính cao để gắn một giá trị đạo đức vào một đề nghị hay một câu phát biểu. Chẳng hạn như trong câu “Bất cứ một người có lương tri nào cũng phải đồng ý rằng về Việt Nam ăn Tết là làm lợi cho cộng sản,” chữ “lương tri” được cài vào nhằm cho người đối thoại phải nghiêng theo những người có lương tri.
11. Dựa vào quần chúng (ad numerum). Loại ngụy biện này tin rằng nếu có nhiều người ủng hộ một đề nghị nào đó, thì đề nghị đó phải đúng. Ví dụ như “Đại đa số người dân trong cộng đồng ủng hộ ông Minh, vậy phát biểu của ông Minh ắt phải đúng.”
Nhóm 3. Làm lạc hướng vấn đề
12. Lí lẽ chẻ đôi. Loại ngụy biện này thường phân định một vấn đề thành hai giá trị: trắng và đen, bạn và thù, có và không, v.v.. dù trong thực tế, có hơn hai lựa chọn. Chẳng hạn như “Hoặc là anh hợp tác với tôi hay là anh chống tôi, anh chọn hướng nào, yes hay là no?”
13. Lí lẽ ngờ nghệch (ad ignorantiam). Loại ngụy biện này, như tên gọi ám chỉ, xuất phát từ sự ngớ ngẩn. Một trong những cách nói thông thường nhất trong loại ngụy biện này mà giới ngụy biện hay dùng là nếu một điều gì đó chưa được chứng minh là sai (hay giả) thì điều đó là đúng (hay thật). Ví dụ: “Bởi vì các nhà khoa học chưa chứng minh dioxin có thể gây ra dị thai, do đó dioxin không thể gây ra dị thai,” hay kiểu lí luận của “nền kinh tế phát triển và xã hội ổn định mấy năm nay, không có lý do gì phải cần đến dân chủ”.
14. Lí luận lươn trạch. Loại ngụy biện này cho rằng nếu một sự kiện xảy ra, các sự kiện có hại khác sẽ xảy ra. Chẳng hạn như “Nếu chúng ta hợp pháp hóa cần sa, công chúng sẽ bắt đầu hút cần sa, và chúng ta cũng sẽ phải hợp pháp hóa á phiện. Rồi chúng ta sẽ là một quốc gia với những người ăn bám vào xã hội. Do đó, chúng ta không thể hợp pháp hóa á marijuana”. Hay một đoạn ví dụ khác:” Tiếc thay một cuộc cải cách về kinh tế, bình bị, tài chánh, xã hội, nông nghiệp như vậy, đang trên đường thành công rực rỡ: bị tan vỡ, bị huỷ bỏ chỉ vì tham vọng đánh Đại việt của Vương An Thạch. Mà đau đớn biết bao, khi người phá vỡ chỉ là một thiếu phụ Việt ở tuổi ba mươi. Giá như Thạch không chủ trương Nam xâm, chỉ cần mười năm nữa, toàn bộ xã hội Trung quốc thay đổi; rồi với cái đà đó, thì Trung quốc sẽ là nước hùng mạnh vô song, e rằng cứ muôn đời mặt trời vẫn nở phương Đông chứ không ngả về Tây như hồi thế kỉ 18 cho đến nay bao giờ.”
15. Mệnh đề rời rạc. Đây là loại ngụy biện dùng hai (hay nhiều hơn hai) mệnh đề chẳng dính dáng gì với nhau để làm thành một phát biểu hay kết luận. Ví dụ: “Anh ủng hộ tự do dân chủ và quyền mang vũ khí hay không?” hay “Anh đã ngưng làm ăn trái phép chưa?” Câu hỏi sau thực ra hỏi hai vấn đề “Anh từng làm ăn trái phép?” và “Anh đã ngừng hoạt động hay chưa?”
16. Đơn giản hóa. Đây là một loại ngụy biện mà người phát biểu cố tình biến một quan niệm trừu tượng thành một điều cụ thể để bắt lấy thế thượng phong trong đối thoại (nhưng là ngụy biện). Ví dụ: “Tôi để ý thấy anh mô tả ông ta là một người quỉ quyệt. Vậy tôi hỏi anh cái “quỉ quyệt” đó nó nằm ở đâu trong bộ não? Anh không chỉ ra được cho tôi; do đó, tôi có thể nói cái quỉ quyệt không có thực.”
Nhóm 4. Qui nạp sai
17. Khái quát hóa vội vã. Loại ngụy biện này cũng khá phổ biến. Nó dùng một ví dụ hay trường hợp nhỏ và từ đó khái quát hóa cho một cộng đồng. Chẳng hạn như “Ông ấy là một tay đạo đức giả. Do đó, các bạn bè của ông ấy cũng giả dối.”
18. Khái quát hóa không đúng chỗ. Đây là loại ngụy biện mà người sử dụng chúng thường áp dụng một qui luật chung cho một tình huống hay một cá nhân. Chẳng hạn như “Người cộng sản là vô thần. Anh là người theo chủ nghĩa cộng sản, vậy anh chắc chắn là một người vô thần.”
19. Kéo dài tính tương đồng. Trong loại ngụy biện này, người dùng nó đề nghị một điều lệ chung chung, rồi áp dụng nó cho mọi trường hợp và cá nhân. Ví dụ: “Tôi tin rằng chống luật pháp bằng cách phạm luật pháp là một điều sai trái”, hay “Nhưng quan điểm đó ghê tởm lắm, vì nó ám chỉ rằng anh sẽ không ủng hộ tôi,” hay “Anh muốn nói rằng luật về mật mã cũng có tầm quan trọng tương đương với phong trào giải phóng sao? Sao anh dám nói thế?”
20. Lí lẽ quanh co. Loại ngụy biện này thường luẩn quẩn trong vài giả định và kết luận. Chẳng hạn như “Những người đồng tính luyến ái nhất định không thể nắm chính quyền. Do đó, phải tống khứ những viên chức chính phủ đồng tính luyến ái. Vì thế, những người đồng tính luyến ái sẽ làm mọi cách để dấu diếm hành tung của họ, và họ có nguy cơ bị tống tiền. Do vậy, những người đồng tính luyến ái không được giữa chức vụ gì trong chính phủ.” Tức là trong một lí giải như thế, cả hai giả thuyết và kết luận đều giống nhau.
21. Đảo ngược điều kiện. Loại ngụy biện này thường được biểu hiện qua hình thức “Nếu A xảy ra thì B sẽ xảy ra, do đó, nếu B xảy ra thì A sẽ xảy ra.” Ví dụ: “Nếu tiêu chuẩn giáo dục bị hạ thấp, chất lượng tranh luận sẽ bị tồi đi. Do đó, nếu chúng ta thấy chất lượng tranh luận suy đồi trong những năm sắp đến, thì điều đó cho thấy tiêu chuẩn giáo dục của ta bị xuống cấp.”
22. Lợi dụng rủi ro. Ngụy biện này thường dùng một qui luật chung và áp dụng nó cho một trường hợp cá biệt. Ví dụ: “Luật giao thông không cho anh chạy quá 50 km/h. Cho dù cha anh sắp chết anh cũng không được chạy quá tốc độ đó.”
23. Lợi dụng trường hợp cá biệt. Ngụy biện này thường dùng một trường hợp cá biệt để đem ra ứng dụng cho một đám đông. Ví dụ: “Chúng ta cho phép bệnh nhân sắp chết dùng á phiện, chúng ta nên cho phép mọi người dùng á phiện.”
24. Kết luận lạc đề. Loại ngụy biện này thường xuất hiện khi một kết luận chẳng dính dáng gì đến lí lẽ mà người biện luận trình bày. Một ví dụ tiêu biểu cho trường hợp ngụy biện này là: “Độ nhiễm arsenic trong nước ở Việt Nam chưa cao và còn trong mức độ cho phép. Dữ kiện của Bangladesh cho thấy tình trạng nhiễm arsenic ở Việt Nam rất trầm trọng.”
25. Ngụy biện rơm. Loại ngụy biện này cố tình xuyên tạc, bóp méo quan điểm hay phát biểu của người khác, để làm luận điểm tấn công. Đây là một ngụy biện, vì nó không đương đầu với cái lí lẽ đang bàn. Chẳng hạn như: “Chúng ta nên ủng hộ chế độ cưỡng bách quân dịch. Người ta không thích tòng quân vì họ không muốn cuộc sống bị đảo lộn. Nhưng họ cần nhận thức rằng có nhiều điều quan trọng hơn tiện nghi trong cuộc sống.”
Nhóm 5. Nguyên nhân giả tạo
26. “Post hoc”. Loại ngụy biện này phát biểu rằng hai sự kiện xảy ra, một trước và một sau, có quan hệ với nhau như nguyên nhân và hậu quả. Ví dụ: “Liên Xô sụp đổ sau khi nhà nước theo chủ nghĩa vô thần. Do đó, chúng ta phải từ bỏ chủ nghĩa vô thần để khỏi bị suy sụp.”
27. Ảnh hưởng liên đới. Một sự kiện được cho là có ảnh hưởng đến một sự kiện khác, nhưng thực chất thì cả hai sự kiện đều có cùng một nguyên nhân. Đây cũng chính là một trường hợp ngụy biện dưới dạng “post hoc”. Ví dụ: “Chúng ta đang chứng kiến một tình trạng thất nghiệp rất cao, vì do thiếu nhu cầu của người tiêu thụ.” (Nhưng có thể cả hai sự kiện có nguyên nhân từ tiền lời quá cao.)
28. Ảnh hưởng không đáng kể. Đây là một loại ngụy biện mang tính phóng đại từ một ảnh hưởng rất nhỏ. Chẳng hạn như “Hút thuốc gây ra ô nhiễm môi trường ở Sydney” là một phát biểu đúng, nhưng ảnh hưởng của thuốc lá đến môi trường rất khiêm tốn khi so với ảnh hưởng của khói xe và các hãng xưởng.
29. Ảnh hưởng ngược chiều. Mối quan hệ giữa nguyên nhân và hậu quả bị đảo ngược chiều để tìm đến một kết luận mang tính ngụy biện. Ví dụ: “Ung thư gây ra thói quen hút thuốc lá”.
30. Nguyên nhân phức tạp. Một sự kiện xảy ra có thể do nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng người ngụy biện có thể đơn giản hóa thành một liên hệ đơn giản. Chẳng hạn như “Tai nạn xe cộ là do đường xá xấu” có thể đúng, nhưng tai nạn cũng có thể do người lái xe ẩu trong một điều kiện xấu.
31. Nguyên nhân sai (Non causa pro causa). Loại ngụy biện này xảy ra khi một điều nào đó được cho là nguyên nhân của một sự kiện, nhưng nó chưa thực sự được chứng minh là nguyên nhân. Ví dụ: “Tôi uống một viên aspirin và cầu nguyện thượng đế, và tôi không còn bị nhức đầu. Như vậy thượng đế đã chữa trị tôi khỏi nhức đầu.”
Nhóm 6. Phi logic (non sequitur) và nhần lẫn trong tam đoạn luận
32. Phi logic. Ngụy biện phi logic thường xảy ra trong trường hợp một lí lẽ mà kết luận được rút ra từ những tiêu đề không dính dáng gì với nhau. Chẳng hạn như “Người Ai Cập đã từng làm nhiều khai quật để xây dựng những kim tự tháp, họ chắc chắn phải rất thạo về cổ sinh vật học.”
33. Loại bỏ tiền đề. Ngụy biện loại này thường xảy ra dưới hình thức “nếu A thì B, không phải A thì không phải B.” Ví dụ: “Nếu tôi ở Sydney thì tôi đang ở New South Wales. Tôi hiện không ở Sydney, do đó, tôi không ở New South Wales”.
34. Nhét chữ vào miệng người khác. Đây là một loại ngụy biện bằng cách dùng kĩ thuật phỏng vấn. Một trường hợp cổ điển là “Ông đã ngưng đánh vợ chưa?” Tức là một câu hỏi với một giả định rằng người được hỏi từng hành hung vợ. Đây là một mẹo mà giới luật sư thường hay dùng trong thẩm vấn. “Ông dấu tiền ăn cắp đó ở đâu?” Giới chính khách cũng thích mẹo này, đại khái như “Bao giờ thì nhóm EU này sẽ không còn xâm phạm vào công việc của chúng ta?”
35. Ngụy biện tứ ngữ. (Một tiêu chuẩn của tam đoạn luận gồm có 3 chữ). Ví dụ như trong câu phát biểu “Tất cả chó là thú vật, và tất cả mèo là loài động vật có vú, do đó tất cả chó là loài động vật có vú,” có bốn chữ: chó, mèo, động vật, và động vật có vú.
36. Đứt đoạn. Hai sự vật riêng biệt được xem là có liên hệ nhau nếu chúng có chung đặc tính. Người ngụy biện lợi dụng chữ giữa của một phát biểu để đưa đến một kết luận sai. Chẳng hạn như trong câu “Tất cả người Nga là nhà cách mạng, và tất cả những người theo chủ nghĩa vô chính phủ cũng là nhà cách mạng, do đó, tất cả những người theo chủ nghĩa vô chính phủ là người Nga,” chữ chính giữa là “nhà cách mạng”. Nhưng kết luận này sai, vì dù những người theo chủ nghĩa vô chính phủ và người Nga là những người cách mạng, nhưng họ có thể là hai nhóm cách mạng khác nhau.
Nhóm 7. Các nhầm lẫn khác
37. Dẫn chứng bằng giai thoại. Một trong những ngụy biện phổ biến nhất và đơn giản nhất là dựa vào những câu chuyện có tính vụn vặt, hay giai thoại. Chẳng hạn như “Có hàng khối bằng chứng cho thấy thượng đế hiện hữu và vẫn ban phép mầu hàng ngày. Mới tuần rồi đây, tôi có đọc được một câu chuyện về một cô gái sắp chết vì ung thư, cả gia đình cô đi cầu nguyện trong nhà thờ, và chỉ vài ngày sau cô hết bệnh.” Dùng kinh nghiệm cá nhân để minh họa cho một luận điểm là một điều hoàn toàn hợp lí, nhưng dùng những giai thoại như thế sẽ chẳng chứng minh gì. Một anh bạn có thể cho rằng anh từng gặp Elvis ở một siêu thị nào đó, nhưng những người chưa gặp Elvis bao giờ thì cần nhiều bằng chứng xác thực hơn.
38. Lợi dụng cổ tích. Đây là một loại ngụy biện cho rằng những gì đúng hay tốt chỉ đơn giản vì chúng là cổ xưa, và những người theo cách ngụy biện này thường nói “hồi nào đến giờ ai cũng vậy.” Chẳng hạn như “Hàng trăm năm nay, Úc chịu dưới sự cai trị của Hoàng gia Anh, và là một nước thịnh vượng. Một thể chế tồn tại lâu dài như thế ắt phải là một thể chế ưu việt.”
39. Dựa vào cái mới (ad novitatem). Ngược lại với loại ngụy biện dựa vào cái cũ, ngụy biện dựa vào cái mới cho rằng một điều gì đó tốt hơn và đúng hơn đơn giản chỉ vì nó mới hơn cái khác. “Windows 2000 phải tốt hơn Windows 95, Windows 2000 mới được thiết kế lại năm ngoái.”
40. Lí lẽ của đồng tiền. Loại ngụy biện này thường dựa vào một niềm tin duy nhất rằng đồng tiền là một tiêu chuẩn của sự đúng đắn. Những người có nhiều tiến có khả năng đúng hơn những người ít tiền. Chẳng hạn như “Nhu liệu của hãng Microsoft đương nhiên là tốt hơn; nếu không thì làm sao Bill Gates có thể trở nên tỉ phú như thế”.
41. Dựa vào cái nghèo. Ngược lại với ngụy biện dựa vào sự giàu có, có một loại ngụy biện khác dựa vào sự nghèo khổ. Chẳng hạn như “Các vị sư có khả năng hiểu thấu được ý nghĩa của cuộc sống, bởi vì họ từ bỏ mọi xa hoa của cuộc sống.”
42. Điệp khúc (ad nauseam). Loại ngụy biện này cho rằng một lí lẽ càng được lặp đi lặp lại nhiều chừng nào thì nó sẽ được người ta chấp nhận là đúng. Do đó, người ngụy biện thường chỉ lặp đi lặp lại những phát biểu, bất kể đúng sai ra sao, cho đến khi người đối thoại mệt mỏi không còn muốn nghe nữa, như “Đảng lãnh đạo, nhân dân làm chủ, nhà nước quản lí”.
43. Lạm dụng thiên nhiên. Đây là một ngụy biện rất thông thường trong giới chính trị gia, mà trong đó họ tìm cái tương đồng giữa một kết luận nào đó và một khía cạnh của thế giới tự nhiên, rồi từ đó phát biểu rằng kết luận đó là không thể tránh khỏi. Chẳng hạn như “Đặc điểm của thế giới tự nhiên là cạnh tranh; động vật đấu tranh chống nhau để làm chủ tài nguyên thiên nhiên. Chủ nghĩa tư bản, một hình thức cạnh tranh để làm chủ tư liệu, chỉ đơn giản là một phần của con người sống trong thế giới tự nhiên. Đó cũng là cách mà thế giới tự nhiên vận hành.”
Một hình thức khác của lạm dụng thiên nhiên là lí luận cho rằng bởi vì con người là sản phẩm của thế giới tự nhiên, chúng ta phải bắt chước hành động theo những gì chúng ta thấy trong thế giới tự nhiên, và làm khác đi là “phi tự nhiên”. Ví dụ: “Đồng tính luyến ái dĩ nhiên là không tự nhiên.”
44. Ngụy biện “anh cũng vậy”. Đây là một trong những ngụy biện rất phổ biến. Nó dựa vào lí lẽ rằng một hành động có thể chấp nhận được bởi vì người đối nghịch đã làm. Chẳng hạn như “Anh là một người lừa dối.” “Rồi sao? Anh cũng là một tay lừa dối vậy.”
45. Lạm dụng thống kê. Thống kê thường được giới ngụy biện sử dụng tối đa, vì theo họ thống kê có thể dùng để “chứng minh” bất cứ điều gì. Người ta có thể vặn vẹo hai con số 1 và 3 điểm để sản xuất những phát biểu như “khác nhau 2 điểm”, “cao gấp 3 lần”, hay “tăng 200%”; người ta có thể dựa vào ý kiến đồng tình của 4 người trong 5 người để cho là “80% người được thăm dò”, hay thậm chí “đa số cộng đồng” đồng ý với một luận điểm nào đó. Tức là những khái quát hoá một cách vội vã, hay dựa vào một mẫu số cực kỳ thấp, thấp đến độ nó không có nghĩa lí gì. Thực ra, thống kê không chứng minh điều gì cả. Thống kê chỉ là một phương tiện hay thuật toán dùng để loại bỏ những trường hợp khả dĩ hay không khả dĩ. Vì có quá nhiều ngụy biện thống kê, nên vấn đề này sẽ được bàn tiếp trong một dịp khác.
Nhận xét
Có thể nói những loại ngụy biện trên đây có những đặc điểm chung là (a) phát biểu không dựa vào lí lẽ logic; (b) các định đề không vững để đi đến một kết luận; và (c) đưa ra giả định không đúng. Ngụy biện, do đó, nói cho cùng, là một sản phẩm của sự lười biếng suy nghĩ. Và hầu như trong chúng ta, ai cũng có ít nhất là một lần lười suy nghĩ. Do đó, nếu điểm qua những loại ngụy biện trên đây, chúng ta tự cảm nhận rằng trong quá khứ mình chắc cũng có lần phạm vào lỗi lầm của ngụy biện. Điều này có thể đúng, và không nên lấy làm ngạc nhiên, vì các nhà thông thái, và ngay cả giới có huấn luyện về logic học cũng đôi khi, vì cố ý hay vô tình, ngụy biện. Giới chính trị gia và truyền thông là những người cực kì nổi tiếng về ngụy biện.
Nhưng tại sao những ngụy biện vẫn còn có mặt trên báo chí? Theo tôi, bởi vì chúng vẫn có khách hàng. Vẫn có người, dù ít hay nhiều, tin tưởng vào ngụy biện, vì nó thuận nhĩ, trơn tru, và nhất là không thách thức. Sờ một hòn đá trơn tru đem lại cho chúng ta một cảm giác khoan khoái dễ chịu hơn là sờ một hòn đá lởm chởm, hay ngồi trên một cái ghế ghồ ghề. Người ta thích sự trơn tru, bởi vì trơn tru là dấu hiệu của sự khoan khoái, dễ chịu, là cái khoảng thời gian giải lao, không cần sự thách thức.
Có lẽ, ở một khía cạnh nào đó, điều này cũng không đến nỗi tệ, bởi vì những ngụy biện phản ánh sự thành công [hay có người nói sự phong phú] của ngôn ngữ trong việc tách rời giữa những gì thô thiển, gồ ghề với những gì hoàn thiện, mĩ miều. Nhưng sự trơn tru của các vật thể và ngôn ngữ ngày nay đem lại cho chúng ta một cảm giác giả tạo về thế giới thực của các vật thể. Những kì kẹt xe trên đường xá mới để lộ trái tim phức tạp của một thành phố. Tương tự, một sự cố của internet sẽ nhắc nhở chúng ta về tình trạng hỗn mang và phức tạp của hệ thống thông tin điện tử. Sự hỗn mang và phức tạp là thực. Trơn tru, tròn trĩnh có thể là giả tạo. Những câu văn ngụy biện có thể chỉ là những lời phát biểu lém lỉnh thay vì lịch thiệp, hàm chứa mánh khóe thay vì thân thiện. Có thể nói, ngụy biện là những lối sáo ngữ liến thoắng nhằm vào mục đích lôi cuốn người nghe/đọc, thay vì cung cấp cho họ một sự thực.
Bởi vì ngụy biện là những lí lẽ mà bề ngoài có vẻ logic, nên chúng có khả năng thuyết phục những người không chịu khó suy nghĩ, nhất là những người còn mang nặng cảm tính. Điều này giải thích tại sao nhiều người tiếp nhận một cách thụ động quá nhiều những điều quái gở về thế giới chung quanh, kể cả những niềm tin tôn giáo, những mê tín dị đoan, những triết lí quái đảng, những thông tin sai lạc, v.v.. Cái tác hại của việc tiếp nhận thụ động này là nó làm cho người ta trở nên nô lệ với cảm tính, và dễ dàng trở thành những tín đồ cuồng tín của những người “lãnh đạo” chính trị hay tôn giáo.
Để không trở thành những nô lệ, cần phải suy nghĩ nghiêm túc. Suy nghĩ nghiêm túc là một quá trình hoạt động tri thức nhằm ý niệm hóa, ứng dụng, phân tích, tổng hợp, và đánh giá những thông tin được thu thập từ quan sát, kinh nghiệm, phản ánh, lí luận, hay liên lạc, như là một niềm tin cho hành động. Cần phải dựa vào những giá trị tri thức với những đặc điểm như trong sáng, chính xác, nhất quán, có liên hệ, bằng chứng tốt, lí lẽ hợp lí, có chiều sâu, và công bằng. Tức là, trước một câu phát biểu hay một đề nghị, cần phải thẩm định lại kết cấu và nguyên tố của phát biểu hay đề nghị đó. Những kết cấu và nguyên tố này là: mục đích, vấn đề, giả định, quan niệm, bối cảnh, kết luận, ngụ ý, hậu quả, phạm vi tham khảo, và quan điểm khác.
Người Việt chúng ta thường rất tự hào về những đối thoại [mà chúng ta cho là “thông minh”] giữa Trạng Quỳnh và Chúa Trịnh ngày xưa. Nhưng nói một cách công bằng và theo tiêu chuẩn của lí luận logic, thì những trao đổi của Trạng Quỳnh hay tương tự chỉ là những ngụy biện ở trình độ thô sơ nhất. Nhưng có điều đáng buồn là những đối thoại kiểu Trạng Quỳnh, mà trong đó sự hơn thua nhau từng câu nói, bắt bẽ nhau từng chữ, vặn vẹo ý nghĩa của từng câu văn, v.v… lại đi vào sử sách, như thể để làm gương cho thế hệ sau này. Mà làm gương thật. Cho đến ngày nay, có người vẫn còn cho đó là một biểu tượng của sự thâm thúy, thông minh của dân tộc, là phản ánh sự phong phú của ngôn ngữ Việt, và đem ra ứng dụng trong tranh luận.
Theo dõi báo chí, chúng ta thấy những hình thức tấn công cá nhân (thay vì tấn công vào luận điểm), xuyên tạc ý tưởng, chụp mũ, suy luận theo cảm tính, mỉa mai, đơn giản hóa vấn đề, v.v… xuất hiện hầu như hàng ngày, có khi hàng giờ. Vì những tần số của những loại ngụy biện xuất hiện quá nhiều như thế, nó thành một sự rập khuôn. Theo thời gian, rập khuôn trở thành “truyền thống”. Hậu quả của cái truyền thống này là những ai ra ngoài cái khuôn sáo của ngụy biện đều có thể bị xem là phi chính thống, dẫn đến một lối suy nghĩ và phán xét kì quặc kiểu “anh/chị không thuộc nhóm của tôi, vậy thì anh/chị thuộc nhóm bên kia,” “anh chê ‘quốc gia’, vậy anh phải là cộng sản,” “anh khen Việt Nam, vậy anh là cộng sản,” “giọng nói anh ‘Bắc kỳ 75’, vậy anh là cộng sản,” hay “Nhà nước cho anh ra ngoài này trình diễn, chắc anh là cộng sản đi tuyên truyền”… Anh ở phía này, tôi bên kia. Nói tóm lại, đó là một lối phân định theo hai giá trị: xấu và tốt, đen và trắng, hay địch và ta một cách cứng nhắc. Cách phân định này thể hiện một sự nghèo nàn về trí tuệ, hay lười biếng suy nghĩ. Chỉ cần đặt vấn đề ngược lại một chút, hay phát triển vấn đề xa hơn một chút, ai cũng có thể thấy lối phân chia có/không này không thể đem đến một đáp số cho một vấn đề nào cả.
Trong cái sự thực phức tạp, mờ mờ ảo ảo của vấn đề, có cái đẹp riêng. Không phải cái đẹp trơn tru, tròn trĩnh, nhưng là cái đẹp khắt khe của sự thật. Tương tự, một lời phát biểu nghịch lí có cái đẹp của nó, vì nó có thể đánh thức chúng ta về một thế giới phức tạp, một thế giới không nằm gọn trong đúng/sai, tốt/xấu, bạn/thù. Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên vượt qua chính mình bằng cách cho các tế bào trí tuệ có cơ hội làm việc.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)