Lúc khó thì chẳng ai nhìn,
Đến khi đỗ Trạng chín nghìn nhân duyên!

Đại Cồ Việt

......................

Ở đời có ba điều đáng tiếc
Một là việc hôm nay bỏ qua
Hai là đời này chẳng học
Ba là thân này lỡ hư

Chu Hy
......................

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

Hồi ký - Hồi thứ nhất

Hồi ký là hồn núi sông, là tinh túy của đời người. Kẻ nào biết ghi Hồi ký từ sớm thì càng có cơ hội văn hiến. Kẻ nào biết quý trọng Hồi ký càng có cơ hội trường tồn. Thành đấy, bại đấy. Chẳng vì thành mà kiêu, chẳng vì bại mà nản. Cứ bền lòng mà tiến tới, nhìn lại Hồi ký như ngắm mình trong một tấm gương. Ngắm để vẽ, để tô, để sửa. Ắt khuôn mặt càng dễ ưa, dễ coi. Nhân tình nằm ở đó, thế thái cũng ở đó. Chẳng thế mà già trẻ gái giai quen biết ta đều chăm chăm đọc trộm Hồi ký của ta!

*
* *
Hồi thứ nhất.
Mùa thu tháng tám ra đời
Tên ta tuy xấu vẫn ngời ngời vang



Tiết lập Thu, tháng 8 năm Canh Ngọ, trời khô hanh, cỏ cây chuyển sắc vàng, báo hiệu thời kỳ bao cấp đã mạt vận, đất nước chuyển sang vận hội mới. Khi ấy, ta sinh ra đời!

Theo lẽ thường tình, mỗi khi một đứa trẻ sinh ra, mọi người trong nhà đều lấy làm vui mừng lắm lắm. Dĩ nhiên, ta cũng đâu phải ngoại lệ đâu, ai nấy cũng đều vui cả. Thế rồi mọi người mới kiếm cho ta một cái tên, tiêu chí cũng chẳng có gì. Một là để có cái mà làm giấy tờ, không thì sau này không học hành gì được. Hai là cho bằng bạn bằng bè, giống anh giống em, cũng có cái gọi là danh phận, để không nhầm với cái khoai, cái sắn. Ừ thì tên xấu dễ nuôi, tên hay thì sớm chết. Ấy thế nên tên của ta xấu lắm lắm, ngày xưa đức Khổng Tử đã có nhời rồi:

“ Ngô vị kiến hiếu Đức (Ta chẳng thấy ai yêu quý thằng Đức cả) “
Ông bà ta lại còn có câu “Dĩ Đức báo oán (Đem thằng Đức đi mà báo oán)”

Ấy, cái tên của ta xấu xa là vậy đấy ! Mô phật !
Nhưng cái tên xấu để dễ nuôi cũng chỉ là một nhẽ thôi. Cái chính là đều do ông cụ thân sinh ra ta và ông nội ta cả. Ý bề trên mà, nào ai dám can ngăn ! Chả là ngày trước đi tình nguyện quân ở Campuchia, ông cụ thân sinh ra ta và các chiến hữu thân nhau lắm lắm. Nghe cụ kể lại rằng có thuở bên đó khô cạn, thiếu nước uống phải lấy nước tiểu ra mà chế lại lần nữa. Khi ấy có một chú tên Bình lấy trộm của một chú tên Huy. Đấy, các cụ thân nhau là vậy đấy, đến nước tiểu còn trộm của nhau cơ mà!

Ấy đấy, không nói đến chuyện các cụ thân nhau thì không thể làm làm tỏ được cái tên tôi. Mà nói ra thì lại dông dài. Chả là vì mấy cụ chơi thân với nhau, nên đặt tên con cũng làm sao cho nó đủ thân thì mới thôi. Nữ thì đã có mấy chị tên là Nga, Mỹ, Ý. Nam thì có mấy anh là Trung, Pháp, ông anh ruột tôi là Nhật. Vậy mà tên tôi cũng phát xít theo để làm đối trọng với phe kia, thế nên tôi tên là Đức !

Chính ra là ban đầu ông nội tôi, một nhà nho đức cao vọng trọng đặt cho tôi cái tên ấy với nghĩa khác (Tôi cũng chả biết là nghĩa gì sất). Nhưng rồi hóa ra cái tên tôi cải biên thành thế này, thôi thì một phen làm phát xít vậy !

Xin quý anh chị em chớ có đem tên cúng cơm tôi ra mà trêu tôi nhé. Anh chị em mà có lòng, xin chờ xem tiếp hồi sau :

Gần một tuổi, kiếp cầm ca
Đêm dài ngày ngắn, Tử Hà biết đi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét