Lúc khó thì chẳng ai nhìn,
Đến khi đỗ Trạng chín nghìn nhân duyên!

Đại Cồ Việt

......................

Ở đời có ba điều đáng tiếc
Một là việc hôm nay bỏ qua
Hai là đời này chẳng học
Ba là thân này lỡ hư

Chu Hy
......................

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

Văn tiễn nghĩa sĩ Trần Dậu



Hỡi ơi !

Đàn đẫm tiếng buồn,
Lòng người sầu thảm.
Hai mươi năm đèn sách,
Ru rú góc nhà dẫu có ích chi?
Làm một chuyến Đông du,
Tuy xa nước mà học bao điều lạ!

Nhớ năm xưa

Cần mẫn học hành, chăm lo dạo phố
Chưa học được đến 2kyu nhưng cũng đang chập chững
Việc chép, việc nhìn, việc nghe, việc nói
Vốn đã làm quen
Tự nấu, tự lo, tự chăn, tự chiếu,
Tay chưa từng mó
Tiếng phong hạc phập phồng hơn mươi tháng,
Mong tin nhà như nắng hạn trông mưa.
Tình bè bạn xa cách đã đôi năm,
Nhớ cái thuở đã cùng chung lớp học.

Đêm ngắm trăng tròn nơi xứ lạ,
Ngày xem đào biếc lúc tháng tư
Những muốn vui, muốn cười, muốn nói
Một mớ bạn nơi phương nam chờ đợi,
Há chỉ chờ kẻ chỉ biết vấn vương?

Giờ chẳng ai giục, ai mắng
Vẫn tự thân mà gắng sức học hành
Phen này xin ra sức đoạn kình.
Chẳng thèm trốn ngược trốn xuôi,



Khá thương thay

Sẽ chẳng được bên cha bên mẹ,
Theo dòng đời tạm đáp cánh phương xa
Chẳng qua là có chí học hành
Lại sẵn bạc nên thôi đành bay vậy
Nào các bên bác mẹ, chẳng đặng ngậm ngùi
Nào mấy đám chị em, không đành quyến luyến
Trong bụng có một bồ tri thức
Nào chịu cho nước mắt mài mòn
Trong tay cầm một mớ thời cơ,
Nào để cho tư tình bịn rịn?

Chẳng phải bắt ép, buộc đi bằng được
Mà vì đi cho thỏa chí vẫy vùng

Nhưng nghĩ rằng

Chăn ấm đệm êm ơn mẹ
Xe ngon nhà đẹp sức cha
Hai mươi năm tồn tại trên đời
Đã làm chi báo ân cha mẹ?
Vì ai khiến thân cha khó nhọc,
ăn tuyết nằm sương ?
Vì ai xui lòng mẹ mệt nhoài,
xiêu mưa ngà gió ?

Sống làm chi theo quân chơi bời
quẳng sách vô gầm, xô nghiêng bàn học
nghĩ lại thêm buồn;
Sống làm chi cái thói la cà,
chia rượu ngọt, gặm bánh mì,
nghe càng thêm hổ.
Thà thác mà đặng câu dịch khái,
về sau tổ phụ cũng vinh,
Hơn còn mà chịu chữ chẩy thây,
lười biếng không đi, rất khổ.

Ôi thôi thôi


Một vé máy bay,
Cả năm cách trở.

Đi mà trả nợ nước non,
Danh thơm chúng bạn đều khen.
Đi mà báo ơn cha mẹ,
Tiếng hay muôn người cùng thưởng.

Ở thì thuận tình, đi thì thuận nghĩa,
Lời dặn ấy đã rành rành
Một chữ nhớ, đủ đền mười hai tháng.
Nước mắt hai hàng, lau chẳng ráo,
Thương vì hai chữ tha hương


Hỡi ơi !
Có đi xin nhớ !


Thăng Long thành,
Canh Dần niên
Tử Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét