Lúc khó thì chẳng ai nhìn,
Đến khi đỗ Trạng chín nghìn nhân duyên!

Đại Cồ Việt

......................

Ở đời có ba điều đáng tiếc
Một là việc hôm nay bỏ qua
Hai là đời này chẳng học
Ba là thân này lỡ hư

Chu Hy
......................

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

Quốc Trung tế tử đản sinh nhật

Sách Đào Tấn chích quái có chép rằng:

Ở Thủ Lệ có con quái trư, cao hơn hai trượng, chân to tựa chân voi, biến hóa thì chẳng khôn lường nhưng khi đi thì ầm ầm như mưa, lại thường ăn nộm bò khô, bánh bột lọc nên ai ai cũng thấy tầm thường.

Con quái trư ấy dung mạo như người, đi ven bờ hồ Thủ Lệ chọn chỗ đất bằng phẳng mà hẻo lánh để định cư, sau biến thành người, biết nói năng, dần dần lớn lên, tốt nghiệp tú tài rồi đậu Đại học. Y thường nhận kết giao bạn bè cả gái lẫn trai, hay rủ rê đàn đúm chơi bời, lại có cả một cô bồ tận bên Úc châu. Hai kẻ này thường thư qua, mail lại với nhau, dẫu tình nghĩa không sâu như nước Đông Hải thì cũng cao tựa núi Nùng.

Con quái Trư ấy từ khi hóa thành người, lại nhân chuyện đỗ đại học, bèn lấy tên là Đỗ Quốc Trung, ý rằng đỗ trường trong nước, chứ không phải trường nước ngoài. Ấy thế mà cái trường của hắn cũng chẳng bình thường. Ra vào thường phải có lệnh bài, ai ai đều cưỡi chiến mã, vàng bạc rủng rỉnh.

Có hòn đá lạ tên là Iphone, con quái trư này dùng để hô phong hoán vũ, gọi bạn kêu bè. Hòn đá này hình dạng bằng phẳng, trơn tuột, trên lại có ký hiệu lạ hình quả táo bị cắn, nghe đồn là do ma pháp của bên Âu châu mà ra.

Ngày con quái trư ấy tìm được viên trân bảo, nó tỏ ra mừng lắm, hý hửng suốt mấy ngày đêm, quên ăn quên ngủ, nhưng vẫn nhớ nhắn tin với cô bồ châu Úc. Lũ người mà hắn kết giao đều tỏ ý bắt hắn phải khao to, nhưng một khi con quái trư này muốn tránh, nào ai có thể cưỡng được hắn? Cũng may là hắn không có trốn mà chỉ tránh thôi. Hắn hẹn đến ngày đại thọ, hắn sẽ phát thiệp anh hùng đi khắp tứ xứ mà hiệu triệu nhân sĩ thiên hạ đến tư gia để cùng mở tiệc.

Ngày rộng tháng dài đã trôi qua, mỗ không có mong ước gì hơn. Đứa con vốn lưu lạc nơi đất khách quê người cũng chẳng thể về mà chung vui được. Nhưng lẽ nào vì thế mà hắn không đánh trống mở cờ, không khao mừng đại thọ đôi mươi?

Đương lúc đói lòng, ta đem bụng dạ ra mà viết vậy, mong rằng hắn đọc được mà y lời ta, mời đủ quan viên hai trăm họ đến cùng chung vui.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét