Cuộc vui chơi, giải trí của bạn bè ta phải trải qua nhiều thời kỳ, phải lê la nhiều hơn nữa, song nhất định thú vị thêm bội phần.
Đó là điều chắc chắn.
Tôi có ý định đến ngày nào đó sẽ đi tới nhà tất cả mọi người để hàn huyên với anh chị em, cán bộ và học sinh của mình. Thăm hỏi các cụ phụ lão, các bạn đoàn viên và nhi đồng yêu quý vẫn ngày đêm đập phá cùng chúng ta.
Kế theo đó, tôi sẽ thay mặt anh em bạn bè mà cảm ơn gia quyến mọi người đã giúp đỡ chúng ta ăn chơi nhảy múa trong một năm qua, cảm ơn các quán trà, cafe, tiệm ăn đã moi tiền của chúng ta.
*
**
Ông Nguyễn Công Trứ ở trỏng là người làm thơ rất nổi tiếng từng có câu :"Nam nhi sinh tử yếu vi kỳ - Khẳng hứa càn khôn tự chuyển di", hiểu nôm ra là làm trai phải chơi bạo trong trời đất, chớ có chờ bè bạn nó rủ rồi mới đi.
Năm nay Kỷ Sửu, tôi qua tuổi 19, đã là lớp thanh niên 2.0 nhưng tinh thần, đầu óc vẫn ôm khư khư giấy mực bút nghiên. Khi người ta đã ngoài 18 tuổi thì có đủ mọi quyền, làm gì tùy ý, điều đó cũng không có gì lạ.
Nhưng ai mà đoán được tôi còn vui chơi với bạn bè, còn lăng xăng được mấy xuân nữa?
Vì vậy, tôi để sẵn mấy lời này, phòng khi tôi chẳng lăng xăng được nữa mà ngẫm lại, thì cả mọi người, cả tôi đều đỡ khỏi hụt hẫng, có điều mà nhớ lại vậy.
TRƯỚC HẾT NÓI VỀ HỌC. Nhờ có giáo trình đổi mới, quy trình giảng dạy, kiểm tra cũng tân tiến mà anh em ngày càng trượt nhiều hơn. Thế cho nên từ khi đi học cho đến nay, anh em thường chủ trương học cho qua là chính, lận đật pass hết môn này đến môn khác, vượt qua mặc cảm này đến mặc cảm khác.
Đoàn kết là một truyền thống cực quý của anh em ta. Các anh em từ Kiến Trúc, Kinh Tế đến Giao Thông đều phải giữ gìn sự đoàn kết nhất trí như giữ gìn con ngươi của mắt mình.
Đã học là phải học đủ các môn, thường xuyên đổi giáo trình, củng cố phát triển kiến thức mà thằng khác đang học, phải có tinh thần thi hộ xuyên trường, xuyên lớp.
Bạn bè ta là học nhiều trường, mỗi trường đều có quy chế riêng nhưng nhiều lúc vẫn thi hộ nhau được, anh em chớ có bỏ qua cơ hội mà để rồi nuối tiếc ngàn thu.
BẠN BÈ ta nói chung là nuột. Mọi việc ăn chơi đều không quản đường xa, có chí quỵt tiền. Anh em ta phải chăm lo giáo dục đạo đức ăn chơi, đào tạo nhau thành những dân chơi có cả lượng và chất.
Bồi dưỡng thế hệ dân chơi cho đời sau là một việc rất quan trọng và cần thiết.
CHA MẸ chúng ta ở nội đô cũng như ngoại thị, bao năm chịu đựng gian khổ, bị khủng hoảng kinh tế, lạm phát đe dọa mà vẫn kiên cường, vẫn nuôi chúng ta ăn học. Từ ngày anh em ta chơi với nhau, các bậc phụ huynh vui mừng một phần mà lo lắng đến chín chục phần. Vậy nên mỗi người đều phải răn lại mình, sao cho đỡ phiền lòng bác mẹ.
Cuộc Kháng Chiến Kiến Ái(Tức là công cuộc kiến thiết tình yêu) của anh em ta mỗi người mỗi khác. Anh em ta có thể hy sinh nhiều người, đánh mất nhiều việc nhưng dù sao cũng là vì điều mà mình nhất mực mong muốn.
Còn thân, còn xác, còn tiền
Nhưng không bạn gái, ưu phiền nghìn năm !
Dù khó khăn, gian khổ đến mấy, anh em ta nhất định sẽ hoàn thành mục tiêu của riêng mình, để giặc trầm cảm nhất định phải cút khỏi nước ta. Tổ quốc ta, đồng bào ta sẽ vui vẻ mà ngắm pháo hoa. Anh chị em ta sẽ tươi cười mỗi khi xuống phố, sẽ lặng yên mỗi lúc nằm mơ.
VỀ VIỆC RIÊNG.
Suốt năm tôi dốc lòng mà phụng sự trường lớp, phụng sự các bạn. Nay dù biết sắp phải chia tay năm cũ, tôi cũng không có điều gì phải hối hận, chỉ tiếc là chưa phục vụ được nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Sau khi Kỷ Sửu đi rồi, chớ có moi móc những gì tôi làm sai để khỏi lãng phí thì giờ, tiền bạc.
*
**
Cuối cùng, tôi xin để lại muôn vàn dòng ghi chú cho toàn bạn, toàn thể anh chị em, các cụ phụ lão, các em nhi đồng.
Tôi cũng gửi lời chào thân ái đến các đồng chí bằng hữu thế giới, các lưu học sinh Việt Nam.
Điều mong muốn cuối cùng của tôi là :"Đêm nay tôi được toại nguyện, việc của các đồng chí thì mặc kệ, ai nhờ vả gì thì ra giêng"
Hà Nội, ngày 13 tháng 02 năm 2009
Tử Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét