Lúc khó thì chẳng ai nhìn,
Đến khi đỗ Trạng chín nghìn nhân duyên!

Đại Cồ Việt

......................

Ở đời có ba điều đáng tiếc
Một là việc hôm nay bỏ qua
Hai là đời này chẳng học
Ba là thân này lỡ hư

Chu Hy
......................

Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2010

Gửi một tâm hồn đồng điệu



Hà Nội trong tôi - Bùi Việt Hưng (1978 - 2005)



Đó là một chàng trai Hà Nội, anh lớn hơn tôi đúng 1 giáp, chúng tôi đều tuổi ngựa. Đây là điểm chung đầu tiên giữa tôi và anh.

Chưa một lần được gặp anh và chắc chắn sẽ chẳng thể nào gặp anh được nữa bởi anh đã trả hết nợ đời rồi. Nhưng qua những câu chuyện, những hình ảnh mang dáng dấp của anh, qua tình yêu vô bờ bến mà người chị Domino dành cho anh, tôi đã phần nào hiểu anh hơn. Anh ấy là Bùi Việt Hưng.

Sáng nay, rằm tháng năm. Gia đình anh, bạn bè và cả những người quý mến anh tụ họp tại 16 Ngô Quyền để cùng ngắm nhìn những bức tranh anh vẽ, ngắm nhìn những thứ mà người cha đáng kính của anh đã vô cùng trân trọng " thành quả lao động của Hưng ".

Đã có lúc tôi lặng mình đi, dòng người xem tranh hối hả, tấp nập như chẳng thể chạm nổi vào tâm trí tôi. Tôi bẵng người đi vì một lẽ giản đơn. Tôi và anh có quá nhiều điểm chung. Giá mà cho tôi vài trăm trang giấy thì chắc cũng liệt kê được, nhưng thật khó, thật khó bởi cảm xúc cứ sô bồ, cứ dạt dào, gợi nhau lên rồi lại cuốn trôi đi, tan biến để rồi ghi nhớ mãi.

Trong vô vàn những suy nghĩ, tính cách trùng lặp ấy, tôi nhận ra rằng cái đồng điệu hơn cả chính là tình yêu với mảnh đất chôn nhau cắt rốn, là tình yêu đối với Hà Nội. Âm thầm, lặng lẽ nhưng cũng mãnh liệt và cá tính. Bùi Việt Hưng đã, sẽ khiến chúng ta phải suy ngẫm nhiều. Người thân của anh tự hào, bạn bè của anh tự hào, những người yêu mến anh cũng tự hào. Trên cõi đời này, trên mảnh đất này đã có một Bùi Việt Hưng. Tấm bưu thiếp mà hôm nay cô Chi đưa cho tôi là hình ảnh cầu Long Biên, ngay phía sau nhà tôi. Và khi nãy, tôi nhìn ngắm cây cầu. Cũng góc nhìn ấy, bến nước ấy nhưng sự vật đã khác rồi, con người cũng đã khác rồi.

Khi nhìn ngắm những bức tranh của anh. Khi loay hoay ngó nghiêng những mô hình của anh, tôi lại thấy mình, chính mình chứ không ai khác. Cũng không rõ nữa, tôi như mơ hồ. Tôi sung sướng, xúc động khi thấy mọi người quan tâm đến tranh của anh. Bồi hồi và nghẹn ngào khi thấy tranh của anh sống lại bao nhiêu, tôi càng ngỡ ngàng, kính phục anh bấy nhiêu. Đôi lúc, thoáng trong tôi là sự không hài lòng, là sự khó chịu với một vài người đã không thưởng thức tranh của anh một cách lịch sự.
Và bởi chính sự đồng cảm ấy, tôi cũng xin được thay anh gửi lời tri ân đặc biệt đến người chị của anh - Cô Domino, người đã vẽ lại hình ảnh của anh trong mắt chúng tôi.

.
..
...

Anh đã đi, nhưng anh đi đâu? Dù đi đâu thì cũng hãy luôn mỉm cười anh Hưng nhé. Vẫn hiện hữu đâu đây dáng dấp của anh. Vẫn luôn còn cha mẹ, người thân, bạn bè anh. Và cả em nữa, một người dưng thầm kính phục anh.

Mong được gặp anh dù chỉ là trong tiềm thức.
Xin mạn phép được chào anh một câu anh nhé!

Chào anh, chào Bùi Việt Hưng!

------
Hà Nội, một ngày rằm lất phất mưa.
Tử Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét